Phượng Hoàng Hồi Sinh - 94
Đợi đoàn người đi khỏi, hắn lặng lẽ đi về phía bụi cây lúc nãy. Rắn nhỏ nằm chết dưới nền tuyết, thật thê lương…
Nguyên Thiên Hữu lắc đầu, hắn thở dài, cúi người nhặt nó lên cho lại vào túi, miệng thì thầm.
– Cảm ơn ngươi. Hy vọng bạn nhỏ còn lại có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn.
Nhìn theo vết trườn dài trên tuyết, hắn trầm ngâm một lúc sau đó miệng hơi cong lên.
– Sao lại có mùi hương hoa cỏ rất đậm?
…
Nguyên Thiên Hữu trở về lều trại, ánh mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời cứ u u không biết ngày hay đêm, gió vẫn cứ thổi, tuyết đã rơi đến nơi doanh trại.
Vừa nhìn thấy hắn, Đại Xà đã hối hả chạy lại.
– Hoàng thượng, người về rồi.
– Mọi người thế nào?
– Thương vong khá nhiều, may mắn Mộ Dung tướng quân không bị thương.
Nguyên Thiên Hữu gật đầu, vừa đi vừa nói.
– Những chuyện khác?
– Vẫn ổn thưa hoàng thượng.
Bọn họ đến cửa lều, Đại Xà nhanh chóng nhấc tấm bạc lên. Nguyên Thiên Hữu phủi phủi lớp tuyết trên vai ngay sau khi bước vào lều to. Hơi ấm từ bếp than giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hắn ho nhẹ, kéo vạt áo và ngồi xuống ghế.
– Đại Xà, vì sao ngươi chọn tên này? Trước đây ta từng đặt tên cho ngươi, nhưng ngươi kiên quyết không nhận…
Đại Xà ngơ ngác, hắn không biết vì sao chủ tử hỏi hắn như vậy. Nếu muốn nổi giận về chuyện từ chối nhận tên thì chủ tử không đợi đến bây giờ…
– Vì thuộc hạ cảm thấy rắn rất nhạy bén, chúng không chủ động tấn công người nhưng khi bị người tấn công chúng sẽ không nằm yên chịu chết. Hơn nữa, thù đã ghi, sẽ không dễ quên.
Nguyên Thiên Hữu gật đầu.
– Ta nghe nói có một số loại rắn, chúng còn biết tìm đến trả thù. Còn nhớ túi rắn hoàng hậu giao cho ngươi không?
– Thuộc hạ nhớ.
– Ừ, ngươi cảm thấy bọn chúng thế nào? Ngươi là Đại Xà, chúng là tiểu xà…
Đại Xà im lặng một lúc sau đó nói.
– Có lẽ thuộc hạ nhạy cảm nhưng thuộc hạ cảm nhận được chúng có linh tính.
Gương mặt hắn đoạn nói đến đây có chút ghê rợn. Vết sẹo dài trên mặt giật giật, âm thanh phát ra không lớn lắm, lại thêm tiếng gió lùa – cảm giác như tiếng một con mãng xà to đang đưa chiếc lưỡi dài tiến đến.
Nguyên Thiên Hữu mỉm cười, gương mặt tuấn tú bị nhiễm nắng gió phong sương, nếu Quách Ngọc nhìn hắn lúc này, có lẽ sẽ đau lòng chết mất.
– Vì sao hoàng hậu phái ngươi đến đây? Chỉ để giao túi rắn?
– Tất nhiên không phải vậy. Thuộc hạ sẽ không trở về hoàng cung nữa. Hoàng hậu ra lệnh phải bên cạnh hoàng thượng.