Phượng Hoàng Hồi Sinh - 86. Cái chết của Quốc Công đại nhân (2)
-Phủ quốc công-
Những thước lụa trắng giăng khắp cổng phủ, những chiếc áo trắng, những tiếng khóc, tiếng gọi.
Nhìn thấy đoàn người hộ tống Quách Ngọc dừng lại trước phủ Quốc công khiến rất nhiều người dân hiếu kì đến xem. Bọn họ biết Quốc công đại nhân đột tử, nhưng không hiểu vì sao chuyện quan trọng như vậy mà đến ba ngày sau Quách Ngọc mới về Đại Mộc. Dù biết nàng là hoàng hậu, nhưng cũng không thể quên cội nguồn. Người dân xì xầm to nhỏ, kẻ đồng cảm, kẻ trách móc.
Quách Ngọc bước xuống xe ngựa, bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa. Nàng run run hai chân, lắc đầu không tin. Ngã ngồi xuống nền đất, Quách Ngọc luôn miệng lẩm bẩm.
– Không thể.
– Hoàng hậu, người đừng như vậy. Bảo trọng phụng thể.
Tuyết Lâm bên cạnh ôm cánh tay Quách Ngọc, cố đỡ nàng đứng dậy.
Quách Ngọc thất thần một lúc, sau đó nàng đứng bật dậy nhanh chân chạy vào phủ.
Gia nhân trong phủ nhìn thấy nàng, lập tức quỳ xuống. Mặc kệ bọn họ, Quách Ngọc vẫn cứ chạy vào.
Vào đến chính sảnh, nàng như lặng người khi nhìn thấy cổ quan tài đặt ngay giữa sảnh.
– Ngoại tổ phụ!
Quách Ngọc chạy đến ôm lấy quan tài, kêu khàn cả giọng.
Tuyết Lâm vội vã kéo nàng lại, nhưng vô ích, Quách Ngọc lúc này chẳng quan tâm đến chuyện gì, nàng thẳng tay hất ngã Tuyết Lâm. Tuyết Lâm khóc, nàng quệt hai hàng nước mắt, kêu to.
– Hoàng hậu đang mang long thai.
Cả sảnh như đứng hình trước câu nói của Tuyết Lâm.
Mộ Dung Hàn ôm chặt lấy nàng, cố giữ không để nàng va người vào quan tài.
Suốt ba ngày qua, phủ quốc công một mảng tối đen, đầy tiếng khóc than. Hắn đã nhiều lần cho người truyền tin đến Vĩnh Ngọc nhưng không hiểu lý do gì vẫn bật vô âm tính. Hắn càng không hiểu, tin tức lớn như vậy, dù hắn không báo tin thì lẽ ra tin tức cũng sẽ tự truyền đến tai nàng. Nhưng đến tận ngày thứ ba nàng mới trở về. Hắn còn tưởng nàng sẽ không về kịp. Vì vẫn chờ nàng, Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật và Mộ Dung Kha trở về nên kéo đến lúc này. Hắn biết chắc chắn có vấn đề, có lẽ ai đó đã cố tình chặn đứng tin tức. Nhưng để làm gì?
Mộ Dung Thịnh qua đời đột ngột, Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật, Mộ Dung Kha vẫn còn bị giữ chân ở chiến trường không về kịp. Mộ Dung Diễn gánh trách nhiệm nặng nề trên vai. Hắn vừa phải lo liệu không để phát sinh những vấn đề ngoài ý muốn, vừa phải trấn an tinh thần mọi người.
Tuyên thị ngất đi nhiều lần, lúc này vẫn còn nằm trên giường bất tỉnh. Mộ Dung Diễn lặng người nhìn Quách Ngọc kêu gào thống khổ.
Quách Ngọc là người kiên định thế nào, nhưng cuối cùng cũng khóc oà như một đứa trẻ.
Hắn cắn môi, bước nhanh về phía trước, năm lấy bả vai của nàng lay mạnh.
– Ngọc nhi, muội tỉnh lại cho ta. Muội càng đau khổ, càng làm mọi chuyện đi vào rối ren. Chẳng phải muội thông minh lắm sao, vì sao không bình tĩnh để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của tổ phụ? Khóc thì giải quyết được vấn đề gì!