Phượng Hoàng Hồi Sinh - 74. Yên Chiêu Ngân
Lúc này trên Đại điện, Thục phi bỗng đứng lên xin phép ra ngoài làm gì đó. Quách Ngọc chỉ thấy hoàng thượng vui vẻ cười ha hả, rồi vẫy tay bảo bà đi. Thục phi nhanh chóng di chuyển khỏi đại điện.
“Sanh thần lại bỏ ra ngoài! Còn không phải có mờ ám?”
Quách Ngọc mỉm cười, liếc mắt sang phía Mộc Lịch. Hắn ta đang vui vẻ nâng ly cùng Viên quốc trượng, Viên Hiên Nhiên cũng chính là đại cữu của hắn. Quyền huynh thế phụ, phụ thân của Viên hoàng hậu đã sớm quy thiên, vì thế Viên Hiên Nhiên ung dung trở thành quốc trượng đại nhân. Thân thể ông ta còn cường tráng lắm, không giống độ tuổi gần năm mươi của mình.
Nghĩ tới việc hôm trước nàng tra được, chắc chắn, có trò hay. Quách Ngọc lặng lẽ lẻn vào đám đông, rời khỏi Thái Minh điện.
Nhìn thấy mất dấu Quách Ngọc, Trần Kiều Như nheo mày, nàng ta vội cho người đuổi theo để đảm bảo không xảy ra sai sót gì.
Quách Ngọc vừa đi, khoé miệng vừa cong lên. Tuyết Lâm kéo áo Quách Ngọc, nhỏ giọng nói.
– Tiểu thư! Nô tỳ cảm giác có ai đó đang theo dõi chúng ta.
– Mặc kệ hắn.
Nói rồi Quách Ngọc liếc mắt nhìn sang Minh Tước. Nàng nhoẻn miệng cười.
– Lúc nãy ta không thấy Thiên Thiên, ghé gặp muội ấy một chút đi.
Ba người nhanh chân rẽ phải, đi về hướng Tĩnh Thục cung. Trong góc tối, tên ám vệ cau mày, nhanh chân đi theo.
Quách Ngọc nhanh chóng vào tìm Mộc Thiên Thiên. Tên ám vệ kiên nhẫn chờ, khoảng một khắc, hắn thấy ba người bọn họ trở ra.
Tuyết Lâm lớn tiếng nói.
– Ây da, Thiên Thiên công chúa cũng thật đáng thương.
Liếc nhìn lại Tĩnh Thục cung, hắn không bận tâm Mộc Thiên Thiên có vấn đề gì. Nhiệm vụ của hắn là canh chừng Quách Ngọc, những việc râu ria khác, hắn không cần để mắt tới.
Nhanh chân chạy theo, hắn không biết phía sau, cửa cung chậm chạp mở.
…
Phía sau Toái Ngọc cung, có một rừng mai lớn. Mùa xuân là mùa mà những cánh mai nở rộ và lấn át vẻ đẹp của bao loài hoa khác.
Một nữ nhân đứng lặng im, mặt hướng ra bóng tối. Những cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làn tóc đen. Chiếc trâm vàng đung đưa, tạo âm thanh leng keng, leng keng.
– Chiêu Ngân!
Một nam nhân mặc trường bào màu nâu đậm, dịu dàng ôm từ phía sau, nhẹ giọng gọi.
– Đến rồi à? Tìm ta có chuyện gì?
Thục phi Yên Chiêu Ngân lạnh giọng hỏi, khiến Viên Hiên Nhiên có chút khó chịu. Ông cau mày, giọng hơi trầm.