Phượng Hoàng Hồi Sinh - 66. Ám hại
Quách Ngọc lui về sau nhiều bước, lạnh lùng nhìn thi thể đang nằm trên nền tuyết. Nàng vừa định xoay người chạy về phía xe ngựa thì nghe được tiếng vỗ tay phát ra từ hang động phía trước.
– Đúng là băng tuyết thông minh!
Quách Ngọc đứng thẳng người, tà áo bay trong gió tuyết. Nàng không sợ hãi đáp lời.
– Các hạ quá khen!
– Ta chỉ thắc mắc vì sao ngươi biết đó là địch không phải bạn?
Nam nhân cao to vừa rồi lại lên tiếng. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, đeo khăn che mặt, dường như là thủ lĩnh của một đội sát thủ nào đó.
Quách Ngọc chỉ nhẹ nhàng đáp lời.
– Hơi thở của quỷ!
Trước đó nàng đã nghi ngờ, khi đang yên lành Minh Tước lại gọi ám vệ đến. Hắn chỉ gọi khi có nguy hiểm hoặc… hắn không thể bên cạnh bảo vệ nàng. Lúc nàng hắt xì, hắn đã không hề hỏi han hay nhắc nhở điều gì, điều này cũng khá vô lý khi mà Minh Tước là người chu toàn và rất sợ nàng bệnh hay gặp nguy hiểm bởi sau đó Nguyên Thiên Hữu sẽ đỗ tội lên người hắn. Điều thứ ba khiến nàng khẳng định tên kia đang giả mạo Minh Tước đó là hắn thản nhiên hành động mà không xin phép nàng.
Nam nhân kia ngửa cổ cười to, hắn chắp hai tay sau lưng, bước từng bước tới gần nàng. Theo phản xạ, Quách Ngọc lui về sau nhiều bước.
– Ngươi nhận nhiệm vụ đến đây để giết ta?
– Không!
Hắn dừng lại, chỉ tay về phía nam, sau đó hào hứng nói.
– Ngươi biết phía sau ngọn đồi kia là gì không?
Quách Ngọc nhìn theo hướng tay hắn, nheo mắt, nàng thăm dò nói.
– Thôn Mông Chiêu.
– Qua khỏi thôn Mông Chiêu là một con sông, qua khỏi con sông là một ngọn đèo nhỏ, qua khỏi ngọn đèo nhỏ là…
Quách Ngọc đang cố hình dung ra những điều hắn nói, nàng nắm chặt hai tay, cắn răng nói.
– Hắn sẽ không đến!
– Ta cược là hắn sẽ đến. Ngươi yên tâm chúng ta có đủ thời gian để chờ hắn, chỉ cần cho hắn thời gian tám canh giờ, ta tin hắn sẽ đến được đây.
– Ngươi cho rằng ngươi đủ khả năng giữ ta trong tám canh giờ tiếp theo hay ngươi khinh thường khả năng ám vệ của ta?
Nam nhân phủi bỏ những bông tuyết bé xíu rụng rơi trên vai áo hắn.
– Ta dám khẳng định.
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên phía trên rớt xuống một tấm lưới to, bao trùm lấy nàng. Ngay sau đó Quách Ngọc lâm vào hôn mê.
Tỉnh dậy, nàng chỉ biết tay chân đang bị trói chặt, nàng bị nhốt ở một nơi tối tăm, không có lấy một tia sáng.
Quách Ngọc bị bọn chúng ném trên nền đất lạnh, nàng cố gắng tìm kiếm trong bóng tối một chỗ an toàn.
Sờ được mỏm đá to, Quách Ngọc quyết định di chuyển một cách khó khăn và ngồi yên ở đấy. Qua lời nói của nam nhân kia nàng hiểu được một nửa những gì đang xảy ra. Phía bên kia hai ngọn đồi và một con sông là con đường dẫn đến Vĩnh Ngọc quốc. Nếu di chuyển bằng đường cái sẽ mất ít nhất hai ngày để đến biên giới, nhưng nếu di chuyển đường đèo thì chỉ cần không quá mười canh giờ – bù lại, nếu muốn đi đường này buộc phải mang theo thật ít vật dụng và thật ít… nhân lực!