Phượng Hoàng Hồi Sinh - 64. Mỏ sắt có độc
Trời đã vào đông, những cơn gió lạnh bắt đầu quấn lấy làn tóc mềm. Quách Ngọc ngồi trên gác cao nhâm nhi tách trà nóng, dù chưa có tuyết nhưng trời chiều cũng đã không còn những ráng mây đỏ như mọi khi, lại thay vào đó là một màu xanh dịu, lạnh đến cả tầm nhìn.
– Hôn lễ của Quách Lan không biết vô tình cố ý nhưng lại trùng với lễ cập kê của muội. Chuyện lần trước, lẽ ra ta nên giúp muội lấy lại công bằng nhưng ta đã không làm thế, ngược lại còn để nàng ta gả cho thất hoàng tử làm bình phi. Muội không giận?
Quách Ngọc chậm rãi nói, mắt không nhìn Quách Tâm mà chỉ mải miết tìm kiếm hình ảnh những cánh chim còn sót lại đang bay về phương nam để tránh cơn lạnh buốt da.
Quách Tâm khéo léo rót trà, miệng lại nhẹ giọng đáp lời.
– Công chúa cũng có việc khó xử của công chúa. Muội biết tỷ thân bất do kỷ, hơn nữa tam tỷ gả vào phủ bát hoàng tử cũng không phải đến thiên đường, biết đâu lại vào địa ngục. Như vậy thì việc gì muội phải giận?
Đẩy ly trà nóng đến bên tay Quách Ngọc, Quách Tâm tiếp tục nói.
– Lễ cập kê, chẳng phải tỷ cũng không tổ chức sao? Ngay cả sinh thần năm nay tỷ cũng bỏ qua, không nhận quà của người khác.
Quách Ngọc cười, sinh thần năm nay nàng bận chạy ngược chạy xuôi lo nhiều chuyện bên ngoài, sinh thần cũng bị hoãn. Hôm nàng ở lại Vĩnh Ngọc quốc, Nguyên Thiên Hữu đã mang đến bánh thọ và trứng gà đỏ, vẫn như lần đầu – yêu thương và ấm áp. Như vậy là đủ!
– À! Ta đã đưa đến chỗ của Hàn di nương danh sách những người thích hợp với muội, đã xem qua chưa?
– Muội đã xem qua, nhưng vẫn chưa tìm được ngươi vừa ý. Nhị tỷ, tỷ cho phép muội tìm người mình thích được không? Muội muốn tìm một người toàn tâm, toàn ý với muội – như nhị tỷ và hoàng thượng Vĩnh Ngọc…
Quách Ngọc nhìn Quách Tâm, một lúc sau nàng nhẹ gật đầu. Lúc này, Minh Tước đột nhiên xuất hiện.
– Tiểu thư, Tuấn Mạnh đến.
– Sao lại đến lúc này?
Quách Tâm biết được Quách Ngọc có chuyện quan trọng nên đã nhanh chóng đứng lên lui ra ngoài.
Lúc đi ra, lại vô tình chạm mặt Tuấn Mạnh. Quách Tâm hơi sững người, quay đầu lại nhìn Quách Ngọc.
Quách Ngọc mỉm cười, phất tay.
– Vì Tuấn Mạnh gấp rút, không phải lỗi lại muội. Lui ra đi.
Không bị Quách Ngọc trách, Quách Tâm thở ra nhanh chóng trở về viện của mình.
Tuấn Mạnh vội vã quỳ xuống, gấp rút nói.
– Tiểu thư, quân đội theo chỉ dẫn của người vừa tìm được mỏ sắt, nhanh chóng tiến hành khai quật. Tuy nhiên, khi quân đội tiến vào lại bị trúng độc, đã có hơn mười người tử vong.