Phượng Hoàng Hồi Sinh - 56. Vì bà vốn không phải người
Những ngày sau đó, Lê Mộng Cầm liên tục đến viện Bích Hoa nhưng đều bị cự tuyệt. Cứ mỗi buổi chiều người trong phủ lại thấy thiếu phu nhân lặng lẽ đứng dưới gốc cây đào trước viện Bích Hoa.
Hôm nay cũng như mọi ngày, nàng trở về sau khi đứng chờ khá lâu.
– Châu Liễu, chúng ta về thôi.
Lê Mộng Cầm nhẹ giọng gọi nha hoàn của mình. Châu Liễu bước lên, khoác áo choàng lên vai nàng.
– Thiếu phu nhân, gió bắt đầu thổi nếu cứ tiếp tục như vậy người sẽ bệnh mất.
Lê Mộng Cầm được Châu Liễu dìu tay quay lưng bước đi.
Hai người đi khuất bóng thì Quách Huy cũng chậm rãi bước ra. Hắn ta lắc đầu, chắp hai tay sau lưng đi thẳng vào viện Bích Hoa.
– Đại thiếu gia! Người đến thăm di nương?
Trúc Tức từ bên ngoài trở về thì bắt gặp Quách Huy. Nàng ta mừng rỡ hỏi, chân lại muốn chạy nhanh vào báo tin vui cho La di nương.
Quách Huy phất tay, hắn trầm giọng.
– Di nương có trong viện chứ?
– Có. Di nương mấy hôm nay ngoài đến phật đường cầu phúc cho lão gia, thiếu gia và hai vị tiểu thư thì cũng chỉ lặng lẽ ngồi một mình trong viện. Thật ra, di nương nhớ người và hai vị tiểu thư lắm.
Quách Huy chậm chạp đi vào trong, nghe Trúc Tức nói, hắn nở một nụ cười giễu.
– Ta quên mất, di nương đang bị phụ thân cấm túc.
Trúc Tức hơi mất tự nhiên, nàng ta cười gượng, nhỏ giọng nói.
– Thiếu gia. Hôm nay người ở lại dùng cơm cùng di nương nhé. Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.
Nàng ta đưa tay mở cửa giúp hắn, sau đó nở một nụ cười rồi quay lưng đi. Quách Huy không quan tâm nàng ta, hắn nhẹ bước đi vào trong.
Gian phòng được nhuộm vàng bởi con nắng chiều. Những con gió cuối thu quấn quít lấy chiếc lá nhỏ ngoài cửa sổ.
Mọi thứ vẫn không khác trước là bao. Hắn nhớ lúc còn bé hắn đã vô số lần đến đây, hắn nhớ di nương là người phụ nữ đẹp nhất trong đời hắn, hắn nhớ đời này ngoài hắn thì cũng chỉ có bà yêu thương hắn vô điều kiện, hắn nhớ nơi này đã từng rất ấm áp.
Nhưng cũng mấy tháng hắn không đến đây. Từ khi bà nhẫn tâm độc hại thê tử và đứa con chưa lọt lòng của hắn, hắn lại cảm thấy sợ hãi nơi này. Hắn thấy nơi này lạnh lẽo và không hề chào đón thứ gọi là tình thân.
Hít một hơi thật sâu, hắn cất tiếng gọi.
– Di nương?
Tấm rèm khẽ động, từ bên trong, La di nương bước ra với gương mặt hốc hác. Bà cười, cười như hạnh phúc đang ngay trước mắt bà.
– Huy nhi, cuối cùng con cũng đến!
Quách Huy thở dài. Lần trước vì Lê Mộng Cầm hắn đã từng thề sẽ không bước chân vào đây nửa bước. Lần này cũng vì Lê Mộng Cầm hắn mới quay lại đây. Suy nghĩ là thế, nhưng khi thấy bà tiều tuỵ trong lòng hắn có một chút chột dạ. Dù sao nhờ có bà hắn mới khoẻ mạnh trưởng thành như hôm nay.