Phượng Hoàng Hồi Sinh - 55. Vạn Thanh Thanh
Nhiều ngày sau đó, Quách Ngọc liên tục vào cung thăm hỏi và kiểm tra tình trạng sức khoẻ của tiểu công chúa. Ngay sau ngày tiểu công chúa chào đời, hoàng thượng đã đặt cho nàng một cái tên rất đẹp – Mộc Bảo. Lúc đầu tên công chúa là Mộc Thiên Bảo, ý nói công chúa là vật quý mà ông trời ban tặng nhưng Mộ Dung Hoàn lại từ chối. Bấy lâu chấp chưởng lục cung, bà bị người oán khá nhiều, thêm một vài người cũng không sao, tuy nhiên lần này nếu tên công chúa là Mộc Thiên Bảo sẽ khiến đại công chúa Mộc Thiên Thiên không vui. Thiên thiên công chúa còn rất trẻ, trước giờ vẫn luôn tôn kính Mộ Dung Hoàn thế nên bà cũng không muốn nàng có hiềm khích với tiểu công chúa. Nghe Mộ Dung Hoàn nói, cuối cùng hoàng thượng cùng đồng ý với bà.
Công chúa Mộc Bảo sinh non bảy tháng nên cơ thể yếu đuối, may mà có Quách Ngọc nên mọi thứ không đáng lo ngại. Vết mổ ở bụng Mộ Dung Hoàn cũng được Quách Ngọc bôi thuốc mỗi ngày để tránh sẹo. Ngoài ra, nàng còn giúp bà giải trừ chất độc trong máu.
Chiều hôm ấy, cũng như mọi hôm nàng trở về sau khi hoàn thành việc của mình ở Mộ Hoàn cung. Vừa bước ra khỏi cửa Mộ Hoàn cung, nàng đã thấy một cậu nhóc núp sau tượng sư tử bằng đá đằng kia. Quách Ngọc buồn cười, dặn dò mọi người chờ ở đây, sau đó tự mình đi đến bức tượng.
Cảm nhận nàng đến gần, cậu nhóc nép mình sát vào bức tượng. Quách Ngọc phì cười, nàng chống hai tay lên hông nói.
– Đệ cho rằng ta không thấy? Chân đệ lộ ra kia kìa!
Cậu nhóc nhìn xuống chân, hắn vỗ trán sau đó cúi đầu bước ra.
– Tham kiến Ngọc tỷ tỷ.
– Hoằng nhi, sao lại lén lút nhìn tỷ?
– Đệ không có!
Quách Ngọc nhéo mũi hắn, hỏi.
– Nói! Vì sao gần đây tỷ vào cung nhưng không thấy đệ?
Ở cự ly gần như vậy, nàng ngửi được mùi thuốc trên cơ thể hắn – một chút gì đó chua xót dâng lên trong lòng Quách Ngọc.
Mộc Hoằng đưa tay quệt mũi, hắn hít hít cái mũi nhỏ sau đó đưa cho Quách Ngọc một vật nhỏ. Quách Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn.
– Đây là…
– Mẫu phi nói tỷ đã cứu mẫu phi và hoàng muội. Mấy hôm nay ngoài thời gian học, đệ vẫn dành thời gian làm cái này, buổi tối đệ đến thăm mẫu phi cùng phụ hoàng nên tỷ không gặp đệ. Cái này, tặng tỷ.
Quách Ngọc mỉm cười, đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn vật nhỏ. Mộc Hoàng cầm trên tay một bức tượng ngọc. Tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ dựa trên hình dáng và khuôn mặt của nàng. Quách Ngọc thích thú nhận lấy sau đó mỉm cười nhìn hắn.
– Cảm ơn đệ.
Thấy Quách Ngọc thích, Mộc Hoằng cười vui vẻ. Quách Ngọc chợt nhìn xuống tay hắn, một số vết xước đã lành, một số vẫn còn động máu khô. Nàng cảm thấy đau lòng vô cùng. Khoé mắt rưng rưng, nàng nói.
– Đưa tay cho tỷ.
Mộc Hoằng chợt nhớ điều gì, hắn giấu nhẹm hai tay ra sau lưng.