Phượng Hoàng Hồi Sinh - 54. Mổ
Nhìn Mộ Dung Hoàn sợ hãi, Quách Ngọc nhẹ giọng trấn an.
– Sẽ không sao! Con hứa sáu canh giờ sau người sẽ gặp tiểu bảo bối.
– Nhưng làm cách nào?
Quách Ngọc suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói.
– Mổ.
Nàng cảm nhận được đôi tay Mộ Dung Hoàn trở lạnh, trên trán bà toát mồ hôi vì đau vì sợ. Bà đưa đôi mắt hoảng thần nhìn Quách Ngọc, chỉ thấy đôi mắt long lanh, con ngươi đen lấy – đầy kiên định.
Cuối cùng, bà quyết định tin nàng.
Trong cung này ai cũng có thể hại bà – nhưng Quách Ngọc thì không!
Đưa tay nhận lấy chén thuốc mê, bà ngửa cổ uống cạn. Chỉ một thời gian ngắn ngủi, Mộ Dung Hoàn chìm vào cơn mê.
Quách Ngọc tháo áo khoác, mở thêm lớp áo dài. Lúc này, nàng mặc một chiếc áo gọn gàng, đeo thêm đôi găng tay. Quách Ngọc cầm dao nhỏ trên tay, khoé môi run run.
Đây là lần đầu nàng làm việc này. Nàng đọc cách mổ trong sách mẫu thân nàng để lại. Nàng không biết nó hiệu quả không nhưng nàng phải liều. Vì vừa rồi nàng ngửi mùi hương trong tủ quần áo và cả chén thuốc cầm kia, nàng biết có người đã tạo ra việc này. Trong máu Mộ Dung Hoàn có độc. Hoặc là bây giờ bà mất con, vài ba tháng nữa bà chết. Hoặc là bây giờ bà và đứa bé cố vượt qua để ba tháng sau đứa bé biết đâu may mắn sống còn bà thì chắc chắn từ giã cõi đời. Quách Ngọc cắn răng. Nàng nhất định bảo vệ mẹ con bọn họ một đời bình yên.
Nàng đi đến bên cạnh giường, đã có nữ ám vệ mở lớp y phục của bà, để lộ ra phần bụng trắng nhô cao.
Quách Ngọc đưa tay sờ sờ lên bụng, hồi lâu nàng thở một hơi sau đó đưa dao vào.
Tiếng da thịt rách ra, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến Quách Ngọc nhăn mặt. Nàng có chút sợ, nhưng nghĩ đến đứa bé, nghĩ đến dì, nàng đành phải cố nén cơn sợ để làm tốt việc của mình.
Những nữ ám vệ vốn đã quen với cái chết, một chút máu và da thịt này có là gì với cái cách họ giết người bao năm. Đây cũng là lý do Quách Ngọc đuổi hết đám người kia ra ngoài.
Bụng bị rạch một đường sâu, máu chảy rất nhiều, đỏ cả đệm trắng. Quách Ngọc cố giữ bình tĩnh tìm đầu đứa bé. Cuối cùng nàng tìm được, khéo léo kéo đứa trẻ vẫn còn được bao lấy bởi một lớp màn bọc mỏng manh trong suốt. Bên trong là nước, đứa bé thỉnh thoảng có động đậy nhưng không khóc. Quách Ngọc nheo mày, nàng chưa từng thấy việc này bao giờ. Lấy hết can đảm, nàng dùng tay xé lớp bọc đấy, nước trào ra, nàng kéo lấy đứa bé và dùng kéo cắt dây rốn. Tiếng khóc nỉ non của đứa bé khiến bên ngoài vừa vui vừa không tin vào tai mình.
Công chúa có thể giúp đứa bé sống sót chào đời khi mới bảy tháng?
Quách Ngọc nhanh chóng dùng kim chỉ khâu lại vết rạch ở bụng Mộ Dung Hoàn. Cùng lúc đó, đã có người đút vào miệng bà thuốc cầm máu.
Từ lúc Quách Ngọc vào phòng đến lúc nàng trở ra là gần hai canh giờ.
Mộ Dung Hoàn vẫn còn mê ngủ vì tác dụng của thuốc. Đứa bé được tắm gội, quấn tả sau đó mang ra cho Hoàng thượng và Thái hậu.