Phượng Hoàng Hồi Sinh - 47. Một nửa giang sơn
Nguyên Thiên Hữu đứng cạnh Quách Ngọc, cả hai như một đôi long phượng – đầy uy nghiêm, đầy quyền lực.
Nguyên Thiên Minh nhìn bọn họ, hắn thật sự muốn giết chết tất cả bọn họ nhưng xem ra việc hắn muốn làm chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Quân đội Đại Nguyên lên đến hàng trăm vạn nhưng hiện tại, ngay tại đây trong tay hắn chỉ vỏn vẹn năm vạn. Nguyên Thiên Minh cố gắng nở một nụ cười. Hắn chế giễu.
– Đúng vậy, phải gọi là Nguyên Ngọc công chúa mới đúng. Nhưng không biết công chúa dẫn theo nhiều binh như vậy xâm nhập vào lăng mộ hoàng gia là có ý gì? Theo liên minh tứ quốc thì đây là hành động gây chiến giữa hai quốc gia.
Quách Ngọc mỉm cười, nàng đưa tay ra thì lập tức có binh lính dâng lên hoả thư đi sứ cho nàng.
– Đại hoàng tử và Du hoàng hậu có thể đọc thư của phụ hoàng ta.
Nguyên Thiên Hữu liếc nhìn bức thư trên tay nàng, có một tên thị vệ tiến lại nhận lấy nó sau đó dâng lên cho hắn. Nhìn thấy dấu mộc đỏ của Đại Mộc, Nguyên Thiên Minh cắn răng. Hắn tức giận nhưng vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng nói.
– Cho dù là đi sứ cũng nên đến lúc phát tang tiên hoàng. Công chúa dẫn binh vào tận đây có chút không đúng. Hơn nữa đi sứ cũng không cần dẫn nhiều binh như vậy. Nếu công chúa đi sứ thì phải công khai như các nước khác chứ không phải lén lút như thế này! Hơn nữa trẫm nghĩ công chúa nên gọi trẫm là hoàng thượng thì đúng hơn.
– Chỉ là sức khoẻ ta yếu nên phải mất tám ngày mới đến Đại Nguyên được, đến thì các người cũng đã khởi hành di chuyển đến lăng. Ta có muốn làm theo đúng nguyên tắc cũng không được, đành phải đi thẳng vào đây. Ta không lén lút chỉ là quân đội Đại Nguyên làm việc có một chút vô dụng. Ta dắt hơn ba mươi vạn binh vào Đại Nguyên ngoài việc đi sứ thì còn có chút việc phải làm. Còn việc gọi hoàng thượng thì ta còn phải xem xét lại.
Du Tâm Thu tức giận, bà lớn giọng nói.
– Nói năng hồ đồ! Ngươi chỉ là một công chúa danh không chính ngôn không thuận của Đại Mộc cũng đến Đại Nguyên ta càn quấy?
Nguyên Thiên Hữu cười ha hả, hắn nhanh miệng cướp lời.
– Ai nói với bà là Ngọc nhi danh không chính ngôn không thuận? Ta nghĩ người danh không chính ngôn không thuận là con trai bà thì đúng hơn.
– Ăn nói hàm hồ.
Du Tâm Thu hét lớn. Đáp lại bà, Sa tướng quân tiến lên lớn giọng nói.
– Thánh chỉ đến!
Mọi người nhìn thấy Sa tướng quân cầm trên tay một cuốn lụa vàng, mặt sau thêu rõ hình chín rồng hùng dũng uốn lượn. Bọn họ biết đây là thánh chỉ, nhưng Du Tâm Thu vẫn cố chống chế nói.
– Làm sao ai gia biết đó có phải thánh chỉ thật hay không? Loạn thần tặc tử các ngươi có thể nguỵ tạo bất cứ thứ gì.
Sa tướng quân không tức giận, ông chỉ nghiêm mặt nói.
– Phiền Hoàng hậu cử một vị quan trọng thần của Đại Nguyên hoặc chính hoàng hậu đến để xem xét đây có phải là thật hay không?