Phượng Hoàng Hồi Sinh - 39. Hạ Tân tử (1)
Hôn lễ qua đi, Quách Phủ vắng bóng Quách Tuệ, tuy nhiên mọi thứ vẫn như thường lệ, thay đổi không lớn lắm.
Đêm hôm qua cơn mưa lớn khiến cho cây lá ngoài vườn rơi rụng. Thời tiết Đại Mộc gần đây thất thường vô cùng, sớm nắng chiều mưa không theo một quy luật cụ thể nào cả.
Quách Ngọc dùng xong bữa sáng thì nhận được tin báo của Minh Tước: “Năm ngày nữa đoàn sứ thần Hạ Quan quốc sẽ trở về quý quốc.”
Quách Ngọc lắc đầu.
– Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? Rõ ràng theo lịch thì còn tới mười ngày mới hồi quốc, tại sao lại dời ngày khởi hành sớm hơn?
– Tiểu thư, năm ngày nữa tên Hạ Tân kia…
Minh Tước bên cạnh lo lắng nói. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt cầu xin. Minh Tước không muốn vuột mất cơ hội này, vì với hắn để Hạ Tân về Hạ Quan Quốc thì cơ hội sẽ không còn nữa.
– Ta biết ngươi lo lắng. Nhưng ta cần có thời gian để thu xếp mọi chuyện, ngươi lui xuống đi.
Minh Tước chần chừ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Quách Ngọc đầy vẻ mệt mỏi hắn cũng không dám thêm phiền cho nàng. Hắn âm thầm suy nghĩ, sau đó lui bước ra ngoài. Đi đến cửa thì nghe Quách Ngọc lên tiếng.
– Không được tự ý hành động!
Một câu nói ngắn gọn đủ khiến Minh Tước lạnh sống lưng. Hắn thật sự có suy nghĩ sẽ đơn phương hành động, không làm phiền đến Quách Ngọc. Nào ngờ chưa kịp nhấc tay thì đã bị Quách Ngọc phát hiện.
“Chết tiệt, tại sao tiểu thư lại biết?”
– Lui ra, nhớ lời ta. Nếu ngươi còn không nghe, mọi hậu quả ta không gánh. Kể cả tương lai của ngươi và Tuyết Lâm.
– …
Minh Tước đứng người, hắn thở dài sau đó xoay người đáp.
– Thuộc hạ đã rõ.
– Lui ra đi.
Minh Tước lui ra, Quách Ngọc lập tức nói với Kim Sương.
– Tuyết Lâm đang ở đâu?
– Nàng ấy đang dươi phòng bếp dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.
Quách Ngọc ngạc nhiên, nheo mắt.
– Công việc đó không phải của Hoà ma ma sao?
– Hoà ma ma đã được người phái đi biệt viện thành Tây chăm sóc cho Mộ Dung cô nương, Tiểu Thư quên rồi sao?
Quách Ngọc vỗ trán.
– Đúng, ta quên mất. Gọi nàng ấy vào đây, ta có chuyện cần hỏi.
– Dạ.
Kim Sương ra ngoài, Quách Ngọc ngồi một mình trong phòng.
– Quái lạ, tại sao mình có thể quên chuyện Hoà ma ma sang biệt viện thanh Tây được cơ chứ?
Không lâu sau đó, Tuyết Lâm vào phòng.