Phượng Hoàng Hồi Sinh - 29. Tấn Phong trúng độc
“Được rồi, bại lộ thì bại lộ!”
Quách Ngọc nhìn phía trước có một thi thể của hắc y nhân, nàng không ngần ngại mà khom người nhặt lên thanh kiếm trong tay hắn. Quách Ngọc cầm kiếm lên, nhắm về phía Vạn Thanh Thanh.
“Xoẹt.”
Vạn Thanh Thanh hét lên một tiếng “a…”. Hắc y nhân mắt trợn trắng gục ngã. Trên cổ hắn dính một thanh nhuyễn kiếm, vết đâm sâu khiến thanh kiếm xuyên từ sau cổ qua phía trước cổ.
Vạn Thanh Thanh nhìn hắc y nhân trên cổ có một thanh kiếm, hơn nữa thanh kiếm ấy còn chỉ thẳng về phía mình. Nàng cứng đờ người nhìn về phía thanh kiếm. Nàng chỉ thấy một vị cô nương trẻ tuổi đứng hiên ngang giữa trận chiến chết chóc ngoài kia.
Quách Ngọc xoay người bước đi không quan tâm đến vẻ mặt đầy nghi hoặc của bao người. Lúc này Mộ Dung Diễn cuối cùng cũng tìm thấy nàng. Hắn mừng rỡ chạy đến bên cạnh nàng.
– Ngọc nhi, không sao chứ? Nhị ca tìm muội rất lâu. Đi theo ta.
– Nhị ca. Huynh ở đây thì tốt quá. Mau! Mau đến bảo vệ Vạn đại tiểu thư! Nhị ca, nhớ kỹ tuyệt đối không để Vạn đại tiểu thư có mệnh hệ gì.
Nói rồi Quách Ngọc tiếp tục tiến về phía Tấn Phong. Mộ Dung Diễn muốn đi theo nàng, nhưng hắn vừa bước được hai bước đã bị nàng phát hiện. Nàng nắm chặt ngực áo hắn.
– Nhị ca! Huynh không nghe ta nói? Vạn đại tiểu thư rất quan trọng với Quốc công phủ, rất quan trọng với huynh. Nếu huynh còn không nghe lời ta, huynh sẽ phải hối hận vì đã gây ra tổn hại cho quốc công phủ và phá huỷ cả cuộc đời của mình.
Quách Ngọc không tiếp tục nói mà bỏ đi. Mộ Dung Diễn cũng không dám tuỳ ý, hắn vội vã chạy đến bên cạnh Vạn Thanh Thanh.
Quách Ngọc nhìn thấy Tấn Phong chỉ còn cách mình khoảng mười bước chân, nàng nhấc váy chạy về phía trước. Nàng cố gắng chạy thật nhanh.
“Không xong!”
Quách Ngọc nhìn thấy tên ám vệ của Tấn Phong sắp chịu không nổi. Hắn đã cố gắng chống đỡ nhưng bọn hắc y nhân quá đông.
– Chủ tử, người chạy mau.
Ám vệ hét lớn. Tấn Phong lại như vô lực nằm trên mặt đất. Quách Ngọc thấy mọi chuyện bắt đầu chuyển biến xấu hơn. Nàng gật đầu, âm thầm hạ quyết định.
Quách Ngọc vung chân đạp mạnh vào chiếc bàn gỗ trước mặt. Bàn gỗ theo lực đẩy bay về phía trước, va vào chân một hắc y nhân. Hắc y nhân té ngã, những tên còn lại cũng loạng choạng. Quách Ngọc tranh thủ giây phút ngắn ngủi ấy để chạy đến bên cạnh Tấn Phong.
Nàng dùng hết tốc lực chạy đến. Giây phút nàng nắm được tay Tấn Phong là lúc những tên hắc y nhân kịp đứng vững vung kiếm chém một nhát ngang cổ ám vệ. Ám vệ ngã xuống, mắt mở to.
– Bảo… bảo vệ chủ tử!
Ám vệ tắt thở. Bọn hắc y nhân lại vung kiếm hướng về Quách Ngọc.
“Xoảng…”
Quách Ngọc cảm nhận được thanh kiếm sắp rơi xuống cơ thể mình nhưng bất ngờ một tiếng binh khí va chạm phát ra. Nàng nhìn về phía trước chủ thấy bóng lưng quen thuộc đang vì nàng mà chống đỡ, giao chiến cùng hắc y nhân. Trong lòng nàng có chút gì đó ấm áp, nàng không hiểu sao ngay lúc này nàng rất muốn được ôm lấy hắn. Thế nhưng nàng hiểu nàng phải cố gắng điều khiển cảm xúc của mình.