Phượng Hoàng Hồi Sinh - 22. Ta chưa nói sẽ tha cho hắn
Về đến phủ Thừa tướng, không ai có tâm tình đón tất niên nữa nên mọi người tự động về viện của mình.
– Tiểu thư…
– Về viện Ngọc Cát.
Tuyết Lâm bối rối nhìn Quách Ngọc, Quách Ngọc vẫn cứ mặc kệ đi thẳng về viện Ngọc Cát của mình. Về đến viện Ngọc Cát, nàng mới cho nha hoàn lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Tuyết Lâm và Hoà ma ma, Minh Tước nhận nhiệm vụ canh chừng.
– Nói!
Quách Ngọc buông một chữ, một luồng khí lạnh luồn qua cổ áo, thẳng xuống sống lưng Tuyết Lâm. Tuyết Lâm ấp úng nhìn Quách Ngọc. Từ lúc rời khỏi cung về đến phủ Thừa Tướng, Quách Ngọc vẫn lặng yên, không hề hé môi nói với nàng nửa lời.
– Tiểu… tiểu thư… Nô tỳ…
Quách Ngọc tức giận đập bàn, hét.
– Nói!
Hoà ma ma bên cạnh cũng gấp rút, chạy đến rót một ly trà cho Quách Ngọc.
– Tiểu thư, người đừng nóng giận. Tuyết Lâm, còn không mau nói? Chuyện gì đã xảy ra, ngươi làm gì khiến tiểu thư giận?
Hoà ma ma trách Tuyết Lâm. Quách Ngọc lại hừng hực lửa giận, lạnh lùng nói.
– Nếu không nói, cút ra ngoài cho ta. Từ nay, xem như ta không còn là chủ tử của ngươi.
Lúc này Tuyết Lâm không chống cự được nữa, nàng quỳ gập người, nước mắt rơi lã chã.
– Tiểu thư, nô tỳ nói, nô tỳ nói. Sau khi đưa Hoà Đại tiểu thư rời khỏi, nô tỳ trở về, đi một đoạn đến điện Tân cư thì… thì bất thình lình Hạ Tân ôm lấy nô tỳ, kéo nô tỳ về phía sau núi giả. Hắn ta dụ hoặc nô tỳ, muốn nô tỳ giúp hắn cưới được tiểu thư. Nô tỳ không đồng ý, muốn vùng chạy. Ngay sau đó hắn liền điểm huyệt đạo của nô tỳ và…và cưỡng đoạt nô tỳ. Hắn nói nếu muốn yên thân thì phải giúp hắn. Sau khi hắn cưới được tiểu thư, sẽ cho nô tỳ làm thiếp. Nô tỳ thề, nô tỳ không hề có ý định bán đứng tiểu thư. Tiểu thư, người tin nô tỳ.
Tuyết Lâm khóc nức nở, nói hết mọi chuyện.
Quách Ngọc tức giận ném tách trà xuống đất. “Bốp” tách trà nát vụn, nước trà bắn tung toé.
Bên cạnh Hoà ma ma cũng tức giận không kém, không ngờ đường đường hoàng tử lại làm chuyện đồi bại như vậy.
Hoà ma ma tiến đến vuốt vuốt lưng Quách Ngọc, muốn giúp nàng hạ cơn giận.
Quách Ngọc thở phì phò, tay phải bấu vào cạnh bàn. Nàng tức giận, tức giận bản thân vì sao không thể bảo vệ tốt Tuyết Lâm. Nàng hận, hận bản thân vì sao lại một lần nữa làm hại đến Tuyết Lâm.
Hồi lâu sau Quách Ngọc mới cố gắng bình tĩnh, nói.
– Ta biết, ngươi không phản bội ta. Vì ngươi đã trộm một viên độc dược trong hành trang, thậm chí đã uống trước khi đến điện Thọ Khang.
– Tiểu thư…
– Uống vào, ta không cho phép ngươi chết! Ngươi phải sống để trả thù.