metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh - Chương 23: Một Kẻ Ái Mộ

  1. Metruyen
  2. Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh
  3. Chương 23: Một Kẻ Ái Mộ
Prev
Next

Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Convert: Dĩ – Wiki dịch
Edit + Beta : Keiko & Lyvilam

Thanh âm của chủ quán vừa dứt, Phó Cẩn Tập sắc mặt nháy mắt phiên vân phúc vũ*, anh bỗng chốc xoay người, chỉ là hướng Mạc Phong đang ngồi một bên quát:

“Mạc Phong, tính tiền!”

* Phiên vân phúc vũ rút ngắn từ câu thành ngữ “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” : Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên – Cre: saimonthidan

Nói xong, Phó Mặc Phong liền một mình một người phất tay rời đi, mà chủ quán đem đồ ăn đã gói xong đưa tới cho Mạc Phong, lại thấp giọng hỏi một câu:

“Cậu ta sao thế? Như thế nào lại không lễ phép như vậy, tôi vừa mới có nói sai cái gì sao?”

Nghe vậy, Mạc Phong một bên nhanh chóng thanh toán hóa đơn, một bên hướng chủ quán nhỏ nhẹ giọng nói:

“Ông đương nhiên nói sai rồi, anh ta mới là chính thất* của Lương tiểu thư.”

(Keiko: Chỗ này bản convert để là “chính chủ” nhưng mà mình thấy “chính thất” nó phù hợp hơn nên mình đổi sang “chính thất” nhé ^^)

Giọng nói vừa dứt, chủ quán bỗng nhiên sửng sốt, đồng thời cũng bỗng chốc dừng miệng.

Mà Phó Cẩn Tập sau khi đi ra khỏi quán ăn, cảm xúc trên mặt cũng không có khôi phục phần nào, anh đứng bên đường phố, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngôi trường đối diện bên kia.

Phó Cẩn Tập tựa hồ cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm gì? Vì cái gì vừa nghe được lời cái lão chủ quán nói trong lòng liền cực độ không thoải mái.

Đang lúc anh hoảng thần, Mạc Phong xách theo cơm trưa đã đóng gói một đường đuổi tới, Mạc Phong nhìn nam nhân ánh mắt như cũ dừng lại ở đối diện bên kia đường.

Cậu giờ phút này cũng biết, nếu muốn Phó Cẩn Tập kéo xuống mặt mũi đi đưa cơm trưa, này khẳng định là không có khả năng.

Huống chi, vừa mới vừa rồi ông chủ kia nói một phen liền chạm vào nghịch lân của anh.

Cậu vì tránh cho vị đại gia này một lời không hợp liền đem cơm trưa trực tiếp vứt bỏ.

Trong nháy mắt Mạc Phong lóe lên một tia suy nghĩ liền lập tức hành động, thừa dịp đèn xanh ở phía trước còn kém vài giây, vội vàng hướng vạch đi bộ trên đường đi tới, đồng thời quay đầu lại hướng Phó Cẩn Tập quơ tay nói:

“Phó thiếu, ngài ở chỗ này chờ tôi, tôi đi rất nhanh sẽ quay trở lại.”

“Trở về! Không được đi qua!” Phó Cẩn tập mắt thấy cậu xen vào việc của người khác, đột nhiên hướng cậu đưa ra mệnh lệnh.

Nhưng mà Mạc Phong đối với lời anh nói phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn là kiên trì đi qua đường cái, cậu rũ mắt nhìn trong tay cơm trưa, lại nhẹ giọng nỉ non:

“Cơm trưa đều đã mua rồi, không đưa rất đáng tiếc nha, rõ ràng thích người ta, còn muốn giả vờ, hại tôi cũng chưa ăn cơm trưa, tôi dễ dàng sao?”

Cứ như vậy, Mạc Phong một đường oán giận, bước nhanh đi tới cửa trường, chính là cậu bỗng nhớ giống như… cậu… không có phương thức liên hệ  với Lương Dĩ Chanh.

Rơi vào đường cùng, cậu đành phải đem cơm trưa trong tay chuyển cho một bạn học xa lạ.

Nhờ hắn nhất định phải đưa đến tay Lương Dĩ Chanh, hơn nữa nhờ hắn nói tên người đưa là ‘ Mạc Phong ‘ đưa cho.

Truyện chỉ đăng tại Wattpad banhgaocay2001

Nhưng mà chờ lúc cậu quay trở lại bên người Phó Cẩn Tập, anh chỉ là hướng cậu vươn tay, ngữ khí nhàn nhạt:

“Chìa khóa xe.”

Mạc Phong nghe vậy, đành phải móc chìa khóa xe ra đưa tới trong tay anh, đồng thời giải thích nói:

“Phó thiếu, tôi tuyệt đối không có nói là ngài đưa, tôi chỉ nói đây là một kẻ ái mộ…”

Lời cậu còn chưa nói xong, Phó Cẩn Tập cũng đã hoàn toàn không muốn nghe cậu giải thích, anh bỗng chốc mở cửa xe ra.

Ngồi vào, cũng không có chờ Mạc Phong lên xe, anh liền trực tiếp lái xe rời đi.

Mạc Phong đứng ở tại chỗ ngẩn người một cái, cậu bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua đối diện phía trường học.

Lại nhìn xung quanh khắp nơi một phen, dù sao cũng phải nói, hiện tại là cậu làm sai.

—

Mà bên kia, Lương Dĩ Chanh cùng Kiều Na Na chính là hướng nhà ăn mà đi đến, hai người một đường còn cãi nhau ầm ĩ, nói nói cười cười.

Đột nhiên, có một bạn học xách theo cơm trưa mới vừa rồi Mạc Phong đưa tới, đi tới trước mặt cô, một năm một mười kể lại sự tình đã xảy ra.

Lương Dĩ Chanh lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, đây khẳng định là Phó Cẩn Tập đưa tới, cái video kia anh tuyệt đối cũng thấy được, cũng không biết anh có hay không để ý đến.

Rốt cuộc náo động trên mạng vẫn là rất lớn, nghĩ đến đây, cô tiếp nhận cơm hộp trong tay vị bạn học này, lại cùng Kiều Na Na chào tạm biệt, liền vội vàng mà rời khỏi nơi này.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 23: Một Kẻ Ái Mộ"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz