Phong Thần Châu - Chương 8985
a nó có thể đả thương cả Kim Tiên!
Tăng nhân kia kinh ngạc, kêu lên: “Cậu là ai hả?”
Ông ta hai tay nhấc pháp trượng lên, trên cây trượng có một chiếc đầu lâu tỏa ra ánh sáng bạc. Mặc dù nó tạm thời chắn được kiếm quang nhưng cũng không cầm cự được lâu. Ánh sáng màu bạc không ngừng bị áp chế.
Ngô Bình cười lạnh, lại phóng ra một đạo kiếm quang nữa. Kiếm này của anh đạt tới cảnh giới Không Tượng, lực của trời đất hợp lại cùng kiếm phù Thiên Tượng thành một.
“Đoàng!”
Kiếm quang của anh hủy diệt luồng sáng màu bạc kia, thân thể tăng nhân kia thu lại vào trong chiếc áo choàng, hóa thành một tia sáng đỏ chạy trốn.
Hoa sen đỏ bị kiếm quang chém thành hai nửa. Ngô Bình cảm thấy bông hoa sen quỷ dị này chứa đựng năng lượng sinh mệnh khổng lồ, cho nên anh lấy ra lò luyện Minh Thần rồi ném vào chỗ bông sen.
Lò luyện tỏa ra ánh sáng đen, hút lấy hai nửa của bông hoa sen. Sau đó, lò luyện rung lắc dữ dội và bắt đầu luyện hóa.
Không có thời gian để đợi, anh thu lấy cái lò luyện rồi bắt đầu đi tìm Nhậm San San. Một giây sau, thần niệm của anh đã khóa chặt Nhậm San San, Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Nhậm San San lúc này đã ra máu, cô ấy trông vô cùng đau đớn, sẽ sinh ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này Ngô Bình sững sờ, sau đó vội vã nắm chặt tay cô. Một luồng tiên lực đi vào người khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Em biết anh nhất định sẽ tới kịp mà”.
Ngô Bình thở dài: “Tại sao lại giấu anh chuyện em mang thai?”
Hơn nửa năm nay, Ngô Bình không bận tu luyện thì cũng phải lo một đống việc khác. Anh chỉ thi thoảng nói chuyện vài câu với Nhậm San San bằng lá bùa liên lạc. Có vài lần anh tới muốn gặp cô nhưng Nhậm San San đều tìm cớ tránh mặt.
Nhậm San San cười đáp: “Em là người muốn có con, là do em tự quyết định. Anh bận như vậy, em sợ anh bị phân tâm, cho nên mới không nói với anh”.
Ngô Bình dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô rồi nói: “Em thật là ngốc”
Trong lúc nói chuyện, Thánh Huyết trong cơ thể anh đi vào bào thai.
Đó là một bé trai, rất khỏe mạnh.
Mẹ Nhậm San San cũng tỉnh lại. Ngô Bình vỗ một cái lên vai bà ấy, một luồng khí ấm nóng đi vào cơ thể khiến tinh thần bà tỉnh táo và sảng khoái gấp trăm lần.
“Ngô Bình, cháu đến rồi “, bà ấy cười nói.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Bác gái, cháu tới muộn rồi. Cháu xin lỗi”.
Mẹ Nhậm San San cười đáp: “Không sao không sao, là San San không cho bác nói với cháu. Đúng rồi, để bác đi gọi bác sĩ”.
Ngô Bình: “Bác gái, không cần đâu, để cháu đỡ đẻ cho”.