Phong Thần Châu - Chương 8984
h là một dấu mốc vô cùng quan trọng trên con đường tu luyện.
Nguyên thần ở dạng năng lượng còn linh hồn sơ sinh thì đã là một thực thể. Nguyên thần thông thường không dám đi quá xa cơ thể, các phép thần thông nó có thể thi triển cũng khá đơn giản. Thường thấy nhất là dùng niệm lực để điều khiển đồ vật và tấn công về mặt tinh thần.
Linh hồn sơ sinh thì khác, nó giống như một sinh mệnh hoàn chỉnh, có thể tấn công trong phạm vi hàng nghìn dặm, cũng có thể tự tu luyện.
Nguyên thần không có cơ thể thì sẽ không chốn dung thân, chẳng khác nào nước không có nguồn, cây không có gốc, càng lúc càng yếu đi. Nhưng linh hồn sơ sinh không có cơ thể thì có thể tự tạo ra một cơ thể hoặc cư trú trong cơ thể của người khác. Thậm chí nó còn có thể tiếp tục tu luyện mà không cần cơ thể.
So với nguyên thần thì linh hồn sơ sinh có nhiều phép thần thông, pháp thuật,… hơn. Ở cấp Địa Tiên, chỉ có người tạo ra được linh hồn sơ sinh mới được coi là cao thủ.
Linh hồn sơ sinh của Ngô Bình không giống của người khác, mỗi một bước anh đều tu luyện đến cảnh giới cực viên mãn nên linh hồn sơ sinh của anh là linh hồn sơ sinh cấp thần hay còn gọi là “Thần Anh”.
Linh hồn này của anh đang được thai nghén, có lẽ trong khoảng ba ngày nữa sẽ được sinh ra.
Lúc này anh đột nhiên cảm thấy hơi đau, Ngô Bình không khỏi nghi ngờ tại sao mình lại có cảm giác này? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó? Hải Thành ban đầu sau khi trời đất rung chuyển thì trở thành một quần đảo thuộc Đông Hải. Giữa nó và khu vực Giang Nam cách nhau hàng chục triệu kilomet đường biển.
Hải Thành là nơi có nền kinh tế quan trọng nên trật tự ban đầu được thiết lập khá tốt, cuộc sống của người dân vẫn được đảm bảo.
Thế nhưng, mấy tiếng trước, có một bông hoa sen màu đỏ như máu đọt nhiên xuất hiện trên bầu trời Hải Thành. Bông hoa sen đó lộn ngược lại, còn quay chầm chậm. Sinh khí của những người trên đảo không ngừng bị nó hút lấy. Một số người thể chất yếu, chẳng mấy chốc đã mất mạng.
Nhậm San San lúc này đang nằm trên giường của bệnh viện chờ sinh. Trong tay cô ấy cầm một miếng ngọc, phân vân không biết có nên báo tin này cho Ngô Bình biết hay không.
Sự xuất hiện của hoa sen máu khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, mẹ cô ấy còn ngất đi trong lúc đang chăm sóc cô ở bệnh viện. Nếu không phải do họ đều được uống đan dược Ngô Bình cho, thể chất tốt hơn người thường thì chỉ e là đã sớm mất mạng rồi.
Lúc này, bụng cô ấy đau quằn quại, đứa trẻ sắp được sinh ra nhưng các hộ sinh đều đã ngất, không ai giúp được cô ấy.
Cô ấy vội vã bóp nát miếng ngọc bội.
Miếng ngọc vỡ ra, Ngô Bình đang ở Hưng Long đột nhiên giật mình thảng thốt: “Nhậm San San gặp chuyện sao?”
Anh không kịp nghĩ nhiều, hóa thành một tia sáng lao vút đi, chẳng mấy chốc đã tới Hải Thành. Khi anh nhìn thấy hoa sen máu thì đột nhiên nổi giận đùng đùng. Anh giơ tay phóng ra một đạo kiếm quang, đạo kiếm quang bay thẳng về phía hoa sen máu.
Hoa sen máu phát ra ánh sáng đỏ khiến kiếm quang của anh văng ra. Sau đó, một tiếng Phật hiệu vọng lên, một tăng nhân đứng tuổi mặc áo choàng đỏ xuất hiện, chắn đằng trước bông sen máu.
Tăng nhân nhìn Ngô Bình hỏi: “Hậu bối, tại sao cậu dám động vào pháp bảo của Phật gia? Chán sống rồi sao?”