Phong Thần Châu - Chương 8267: Nhưng vậy thì đã sao?
Thằng nhóc khốn nạn, không có lương tâm…”, mắng được một lúc thì chóp mũi Cổ Ôn Uyển đau xót, rơi nước mắt.
Hứa Vân Đỉnh lập tức ôm lấy phu nhân mình an ủi: “Sao lại khóc thế hả, không phải con mình đã về rồi sao…” “Ta thích”.
Lúc này, Tần Ninh lê hai đầu gối đi tới trước người Cổ Ôn Uyển, hai tay cầm lấy tay của bà đặt lên mặt mình, cười nói: “Nếu tâm trạng mẹ không vui thì cứ đánh con một trận cho bõ tức đi ạ”.
Advertisement
“Ta đánh chết con!”
Cổ Ôn Uyển giơ tay thật mạnh nhưng lại nhẹ nhàng buông xuống, nhéo má Tần Ninh một cái, tức giận cười nói: “Con tự nhìn lại bản thân đi, đâu còn to con như hồi trước đâu, bây giờ nhìn gầy nhom ốm yếu, những năm qua chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ…”, Nói xong, Cổ Ôn Uyển lại rơi nước mắt.
Advertisement
Lúc này, một nhà bốn người quây quầy bên nhau trông vô cùng thân thiết.
Mà một bên khác.
Đám người Khúc Phỉ Yên, Thần Tinh Dịch đứng trên lưng Cửu Anh.
Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Sư tôn ở kiếp thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư đều không có cha mẹ ở bên… Đến kiếp thứ năm, ở Trung Tam Thiên, ra đời tại nhà họ Linh ở Thượng Nguyên Thiên mới có cha mẹ, chỉ tiếc rằng phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã qua đời… Ở kiếp thứ sáu, người sinh ra tại nhà họ Hứa ở Xích Tiêu Thiên”.
“Kiếp thứ bảy ở Bắc Tuyết Thiên”.
“Kiếp thứ tám chính là ở nhà họ Lâm tại Vô Tương Thiên này…”, Thần Tinh Dịch lập tức chen miệng vào: “Lần này thì có tận mấy cặp cha mẹ nhảy ra!”
Mấy vị đệ tử nghe thấy câu này đều thộn mặt ra.
Ôn Hiến Chi nói với giọng quái gở: “Ta cứ tưởng ta đã khờ lắm rồi, không ngờ Thần sư đệ còn khờ hơn cả ta nữa”.
Thần Tinh Dịch liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi một cái, không nói gì.
Giờ phút này, Khúc Phỉ Yên điềm nhiên hỏi: “Những năm qua, cứ một thời gian là Hứa bá phụ và Cổ bá mẫu lại hỏi ta khi nào sư tôn mới về… Bọn họ rất nhớ sư tôn”.
Mà vào lúc này, phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân đi tới.
Sở Vân Nhân nhìn về nơi Tần Ninh và ba người Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Hứa Huyền Diệp đang đứng bên nhau, cười cười nói: “Dù cho đứa con có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì trên đời này cũng làm gì có cha mẹ muốn ruồng bỏ”.