Phong Thần Châu - Chương 8039: Họ muốn bắt kẻ đứng sau gây ra rắc rối.
ứ như phát điên vậy, hoặc là tông nhau trên đường, hoặc là tự đâm vào cột điện, nếu không thì cũng xông vào mặt tiền một cửa hàng nào đó.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, mọi người hét chói tai.
Hứa Mộc Tình bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dọa cuống lên, cô chưa thấy cảnh này bao giờ, vội vàng nói với Lý Phong: “Chồng ơi, sao lại thế này?”
Lúc Hứa Mộc Tình bối rối, Lý Phong nhìn xung quanh, anh đang tìm nguyên nhân chiếc xe bị mất lái.
Bên trong xe có cái có người ngồi, có cái không có ai, vẫn đang dừng ở bãi đỗ xe nhưng không biết vì sao mà toàn bộ đều mất lái, cho dù trong xe không có người thì cũng vặn hết ga tông loạn xạ trên đường.
Lúc này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Hứa Hạo Nhiên gọi.
Giọng Hứa Hạo Nhiên hớt hải hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh có ở cùng với chị em không?”
“Em gọi điện cho anh hơn hai tiếng rồi mà sao ở ngoài vùng phủ sóng mãi thế?”
Hứa Mộc Tình đứng cạnh nghe thấy giọng của Hứa Hạo Nhiên thì ngạc nhiên.
Bởi vì cô và Lý Phong ở bên kia những mấy tháng mà Hứa Hạo Nhiên lại nói mới chỉ qua hai tiếng thôi.
Chênh lệch thời gian quá lớn, mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm Hứa Mộc Tình thấy bàng hoàng.
“Anh rể, giờ anh chị đang ở đâu? Hai người đừng đến gần nhà chúng ta, ở đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cảnh sát đến rồi nhưng không bắt được tội phạm”.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên mấy câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lý Phong nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hai người họ, bên trong xe có hai người ngồi.
Tay phải Lý Phong từ từ đẩy ra, lúc chiếc xe cách bọn họ khoảng ba mét thì bị một sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường cản lại.
Ngay lúc nó sắp đâm vào Lý Phong thì chiếc xe dừng lại.
Sau đó có hai người nhanh chóng từ trên xe chạy xuống.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nam Lý Phong chưa từng gặp nhưng nữ thì Lý Phong thấy khá quen mắt.
Chương 900: Vật còn người mất
Sau đó, cô gái vừa xuống xe đã lao về phía Hứa Mộc Tình, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình: “Tình Tình, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau! Tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn”.
Hứa Mộc Tình đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt.
Hứa Mộc Tình như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát trước mặt, nói: “Cậu là Lệ Lệ? Lệ Lệ, thật sự là cậu sao?”
“Ôi, giám đốc của tôi! Cậu bị chiếc xe này dọa cho ngáo luôn rồi à? Tớ là Lưu Lệ Lệ, là bạn thân mười mấy năm của cậu đây. Cậu không nhìn nhầm đâu. Được rồi, đi nhanh thôi. Ở đây nguy hiểm lắm”.