Phong Thần Châu - Chương 7477: "Chúng tôi chắc chắn sẽ sống".
trưởng của nó trông giống như một cái thang, vì vậy Hứa Mộc Tình và Raven leo khá nhanh.
Nhưng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen thò người ra ngoài cửa sổ tầng mười một, trên tay anh ta đang cầm một cái cưa.
Người đàn ông mặc đồ đen này thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn nhe hàm răng trắng ra với Hứa Mộc Tình.
Anh ta cười nham hiểm, nói với Hứa Mộc Tình bằng giọng Hoa Hạ lơ lớ: “Tuy là giết hai người đẹp như các cô có hơi lãng phí”.
“Nhưng đáng tiếc, đây là quy tắc của trò chơi, bởi vì cô không tuân theo quy tắc của trò chơi, cho nên cô phải chịu hậu quả”.
“Nhưng tôi chưa từng thấy hai cô gái xinh đẹp như tiên ngã từ trên cao xuống mà chết sẽ là cảnh tượng đẹp thế nào đâu? Chắc sẽ giống như một đóa hoa nhỉ?”
Nói xong, anh ta tiếp tục dùng cưa để cưa dây leo.
Mà lúc này Hứa Mộc Tình và Raven đã leo xuống tầng chín.
Ở đây cũng là một văn phòng nhưng không có cây leo.
Hứa Mộc Tình dẫn Raven nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, bên ngoài là một hành lang dài, đồ đạc trên hành lang đã được chuyển hết đi rồi.
Lúc này, hai người sợ hãi khi thấy tất cả các cửa trên hành lang đã bị khóa, kể cả cửa văn phòng mà bọn họ vừa chạy ra.
Hành lang hai bên lại bắt đầu khép lại, cho dù bình thường tính tình Hứa Mộc Tình rất tốt thì giờ cũng không nhịn được tức giận.
Cô chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình về phía camera, giọng nói thanh thúy: “Mấy người có thể đổi cái khác không? Có mỗi chiêu này dùng đi dùng lại, mấy người không chán nhưng tôi chán”.
Giọng nói khàn khàn lại vọng ra: “Người đẹp à, tất nhiên chúng tôi không chán rồi. Đối với chúng tôi, việc trêu đùa hai đại mỹ nữ thế này là một chuyện rất tuyệt vời”.
“Cô không biết những người giàu ngồi sau màn hình đặt cược sự sống chết của hai người điên cuồng thế nào đâu”.
“Không ít người đặt cược các cô chết lại thay đổi, cược các cô sống đấy, ha ha ha, mong là hai người có thể sống sót”.
Hứa Mộc Tình nghiến răng, giận dữ nói: “Chúng tôi chắc chắn sẽ sống”.
Người sau màn sửng sốt, sau đó cô ta cười to: “Vừa nãy các cô còn sợ đến kêu loạn lên, sao giờ lại có niềm tin rồi?”
“Dùng cái dị năng nửa vời đấy của cô mà muốn chạy khỏi nhà giam thiết kế đặc biệt cho các cô á, mơ đi”.
“Chúng tôi đã mất nửa năm mới xây xong cái nhà giam này đó”.
Chương 877: Ác giả ác báo
“Cô có biết bởi vì trò chơi hôm nay mà chúng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền không?”