Phong Thần Châu - Chương 7127: Người bình thường nhất ư?
Chi Tuyết bà bà sờ mặt Trần Nhất Mặc, cười nói: “Tiểu Mặc Nhi, nếu ngươi là con gái thì bà bà sẽ thích ngươi hơn đấy.”
Trần Nhất Mặc hừ lạnh, xé một miếng vải che mặt lại.
Advertisement
Lý Huyền Đạo nhìn Dịch Hàn Ngọc bên cạnh, không cầm lòng được mà hỏi: “Sư phụ ngươi che mặt từ trước rồi sao?”
“Đâu có!”
“Hồi đó hắn cũng đẹp trai hết hồn vậy hả?”
Advertisement
Dịch Hàn Ngọc ho sặc sụa.
Lý Huyền Đạo xem như sư bá hắn ta nên đương nhiên phải hành xử cho lễ phép, Dịch Hàn Ngọc trả lời: “Trước đây sư tôn đã thế rồi ạ, bốn vạn năm qua vẫn không thay đổi, ta cũng không biết vì sao đang yên đang lành sư tôn lại tự dưng che mặt”.
Đúng lúc đó, Chi Tuyết bà bà bước ra.
Trần Nhất Mặc đứng dậy, vẫn đeo tấm vải lên che mặt.
Tô Uyển Nguyệt thấy vậy bèn đưa một chiếc khăn tay đến.
Trần Nhất Mặc nhận lấy rồi dùng nó che mặt tiếp.
Cuối cùng Diệp Nam Hiên cũng không nhịn nổi nữa: “Trần sư đệ, ngươi làm cái quái gì thế?”
“Ta cứ tưởng ngươi xấu lắm, hóa ra đẹp trai chẳng kém gì ta, còn che mặt làm gì?”
Mấy người xung quanh nghe vậy đều khinh khỉnh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Trần Nhất Mặc trả lời: “Sư huynh thì biết cái gì”.
Những người khác tức thì lắng tai nghe.
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, thốt ra những lời hùng hồn: “Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn, đeo lụa che mặt sẽ thần bí hơn, cao thâm khó lường hơn, thế mới toát lên phong độ của cao nhân chứ!”
“…”
Sau một tiếng soạt, Diệp Nam Hiên xé một mảnh vải ra đội trên mặt rồi khoanh tay lại, phác đao thì kẹp trước ngực, hỏi: “Thấy sao?”
Bọn họ thấy hình ảnh đó bèn quyết định bơ đẹp hắn ta.
Lý Huyền Đạo lại hỏi Dịch Hàn Ngọc: “Trước đây sư tôn ngươi đã thế rồi à?”