Phong Thần Châu - Chương 4075: "Con cũng không sợ!"
Đại Nhật Sơn! Thương Long điện! Thánh địa Hiên Viên! Thiên Hạc lâu! Bọn họ là bốn thế lực siêu cấp lớn mạnh luôn đứng sừng sững trong khu vực Thanh Châu này, các đệ tử tinh anh trong môn phái đó đều ở cấp bậc Thánh Nhân, thậm chí còn có những đệ tử vô cùng siêu phàm đã đạt tới cảnh giới Địa Thánh.
Và một điều hiển nhiên là phần lớn các vị trưởng lão trong môn phái đều đạt tới cảnh giới Địa Thánh.
Nghe đồn rằng trong tứ đại thế lực có một vị cường giả cao nhân Thiên Thánh trấn giữ! Nhưng rốt cuộc là thật hay giả lại không ai biết được.
Advertisement
Dù sao, ở khu vực Thanh Châu, cảnh giới Địa Thánh được chia thành bảy cấp từ cảnh giới nhất phách đến cảnh giới thất phách, nói một cách chính xác, các vị Địa Thánh đạt tới cảnh giới thất phách đã gần như vô địch thiên hạ, hùng cứ một phương, một tay che trời.
Không cần cao nhân Thiên Thánh động tay thì mọi phiền phức đã được giải quyết hết rồi.
Do vậy, cho tới ngày nay, liệu trong khu vực Thanh Châu có Thiên Thánh hay không vẫn còn là một điều bí ẩn.
Lúc này, Tần Ninh quan sát bốn phía, đi cùng với Thạch Cảm Đương, tốc độ của cả hai không nhanh cũng chẳng chậm, bọn họ đi thẳng một đường tới Tây Vực.
Advertisement
“Sư tôn, chúng ta đến Đại Nhật Sơn để làm gì thế?”
Thạch Cảm Đương thắc mắc hỏi.
“Vào đó làm đệ tử”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trở thành đệ tử, ta có thể thăm dò tình hình bên trong của Đại Nhật Sơn, hơn nữa, theo như lời của Dương Tam Tuần, dường như bốn thế lực Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, Thương long điện ở Bắc Vực, thánh địa Hiên Viên ở Đông Vực và Thiên Hạc Lâu ở Trung Vực phải tiến hành đại lễ nào đó!”
“Mà đệ tử của Thương Long điện lại có quan hệ gì đó với Ma tộc, nên ta dự định sẽ điều tra Thương Long điện”.
Thạch Cảm Đương nghe vậy, chỉ biết gãi đầu nói: “Điều tra Thương Long điện làm gì, sao chúng ta không tiến thẳng tới Thương Long điện làm một trận ra trò luôn?”
Tần Ninh lắc đầu ngao ngán nhìn Thạch Cảm Đương.
Lúc này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương đầy ngơ ngác.
Mình nói gì sai à?
“Ma tộc tiêu tốn rất nhiều công sức để lẩn trốn, ngươi tưởng dễ bắt đến vậy hả?
Lao đến đánh một trận?
Giết hết quân địch hả?
Thế rồi sao nữa?
Cả Hạ Tam Thiên, lần trước ta phát hiện ra nơi ở của tộc Viêm Ma, thế nhưng nó chẳng qua là một phần nhỏ bé nhất, kém cỏi nhất của tộc Viêm Ma mà thôi, suốt ngày cứ giết, giết, giết… Nếu giết hết sạch thì chúng ta biết tìm ở đâu hả?”
Thạch Cảm Đương lập tức nghẹn họng.
“Phiền thật”.
Sau đó, Thạch Cảm Đương không nhịn được bèn thì thầm vài câu: “Mấy con rùa rụt cổ đó cứ trốn chui trốn lủi như chuột ấy…”
“Vội cái gì?”