Phong Thần Châu - Chương 3710: “Thứ không có tiền đồ!”
“Đế Lâm Thiên… ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Tần Ninh lẩm bẩm.
Nhìn trời đất bốn phía, thân ảnh Tần Ninh lui về phía sau.
Không phá nổi, ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.
Trùng Thiên thứ tám.
Mộc Phong cũng không chờ đợi bao lâu, thân ảnh Tần Ninh liền xuất hiện.
“U Vương, sao rồi?”
Mộc Phong vội vàng nói.
Ông ta cũng không biết rốt cuộc là Tần Ninh đi xem cái gì.
“Không có gì, đi thôi!”
Advertisement
Tần Ninh vẫy vẫy tay, xoay người nói.
Hả?
Đi?
Lão tử cũng muốn đi! Nhưng đây không phải là đi không được sao?
“U Vương… Lão phu… vẫn bị nhốt…”, Mộc Phong ngượng ngùng nói.
“Ách, xin lỗi, ta quên!”
Quên?
Mộc Phong cười ha ha một tiếng, tức quá, thật muốn đánh Tần Ninh một trận.
Tần Ninh không nói nhảm nữa, hắn xoay người nhìn về phía Mộc Phong nói: “Thánh trận này thật không đơn giản, ngươi thật sự muốn để ta phá giúp ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Vậy ngươi cũng đừng hối hận”.
Advertisement
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Là ngươi cầu xin ta giúp ngươi phá giải!”
Mộc Phong không kịp chờ đợi nói: “Yên tâm yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Tần Ninh cười một tiếng: “Được rồi!”
Lúc đầu trong lòng Tần Ninh đột nhiên cảm giác không đúng.
Xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm xấu! Tần Ninh lúc này cũng không nói nhảm.
Bàn tay nhẹ nhàng huy động, từng đường huyền ấn bây giờ ngưng tụ.
Không bao lâu huyền ấn ùn ùn kéo đến, giống như tràn ngập không gian bốn phía trời đất.
Tần Ninh nhìn về phía Mộc Phong.
“Chờ lát nữa ta bảo ngươi đi ra thì ngươi đi ra, biết chưa?”
“Được được được”.
Mộc Phong lúc này đã không thể chờ đợi nữa.
Ba vạn năm! Thời gian ba vạn năm bị nhốt ở đây, cả ngày làm bạn với hai bàn tay, chưa từng thấy qua vật sống chứ đừng nhắc đến phụ nữ.
Bây giờ cuối cùng có thể đi ra ngoài! Lần này đi ra ngoài nhất định phải tìm mười người! Không! Một trăm người! Thiếu một người cũng không được! Tần Ninh lúc này sắc mặt nghiêm nghị.
Huyền ấn tràn ngập.
Hóa thành từng đường giống như tinh linh, phân tán trên những cột đá bốn phía kia.
Nói là cột đá, những cây cột kia lại như sắt thép, ánh sáng chói mắt.
Mà xích sắt nối cây cột bốn phía lúc này cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Xuất!”
Tần Ninh quát một tiếng.
Trong nháy mắt, từng đường xích sắt lúc này run rẩy không ngừng.
Mộc Phong không dừng lại chút nào, trong nháy mắt bay vùn vụt ra.
Lần này không cản trở chút nào! Ba vạn năm! Mỗi lần ông ta thử lao ra mạnh cũng đều bị trận pháp này đánh cho sưng mặt sưng mũi.
Nhưng lần này không có.
Chuyện gì cũng không có.
Chỉ là lúc này thân ảnh Tần Ninh chợt lóe, trực tiếp xông vào bên trong trận pháp.
Cột đá xích sắt rung chuyển kia đột nhiên an tĩnh lại.
Mộc Phong hoàn hồn nhìn, nhất thời ngây người.
“U Vương!”
Mộc Phong ngạc nhiên nói: “Ngươi làm cái gì đấy? Đổi trắng thay đen?”
“Ta đi ra, ngươi đi vào làm gì?”
Mộc Phong thật sự ngây ra.
Ông ta đi ra, nhưng Tần Ninh lại tiến vào.
Đổi trắng thay đen?
U Vương vì cứu ông ta… mà can tâm tình nguyện bị giam ở trong đó sao?
Cái này… Mộc Phong bây giờ nét mặt già nua ngẩn ngơ.
Mộc Phong nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “U Vương, đại ân đại đức không bao giờ quên”.
“Ngươi yên tâm, ta đi ra ngoài phóng khoáng một vòng, nhìn xem đại lục Vạn Thiên ba vạn năm nay có cái gì mới, chỗ trăng hoa làm ăn tương đối tốt, chờ ta thỏa mãn ta nhất định quay về thay thế ngươi”.
“Mộc Phong ta không phải loại người vong ân phụ nghĩa!”
“U Vương, đa tạ!”
“U Vương, cáo từ!”
Mộc vừa nói, cũng không quay đầu lại, ông ta xoay người rời đi.
Lúc này Tần Ninh lại làm như không nghe thấy.
Tần Ninh ngồi xếp bằng ở bên trong trận pháp, ánh mắt mang theo một tia bình tĩnh.
“Thánh trận…”
“Không nhốt nổi ta, Mộc Phong, cho ngươi chỗ tốt ngươi không cần, cũng không thể trách ta…”, giữa tiếng lầm bẩm, hai tay Tần Ninh xuất chiêu.
Trong nháy mắt, một luồng lực hút kéo tràn đầy khuếch tán ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Lúc này, bên trong cơ thể Tần Ninh biển linh thức bùng nổ.
Biển linh thức bốn vạn mét.
Hiện giờ giữa lúc đột nhiên bùng nổ.
Cơ thể Tần Ninh đều trở nên mơ hồ.
Lúc này cột đá bốn phía xảy ra thay đổi kinh hãi.
Từng cây cột đá kia bây giờ hóa thành từng đường ánh sáng, hội tụ bên người Tần Ninh.
Liên tục.