Phong Thần Châu - Chương 3231: “Không giống phong cách của ngươi tí nào!”
Một chữ nói ra, trên cái bè bằng xương mà một mảnh tĩnh lặng.
Ngay cả Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông ở phía xa cũng ngẩn cả người.
Mọi người đều nghĩ họ nghe lầm rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Advertisement
Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
“Ngươi nói cái gì?”
Tề Tham Thiên Nhân cười cười, mặc dù là đang cười nhưng nhìn qua lạnh như băng.
“Ngươi cút cho ta!”
Advertisement
Tần Ninh lấy sáo Thụ Thiên giắt ở bên hông ra, cầm trong tay cười nói: “Không cút thì chết!”
Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp! Tần Ninh đang uy hiếp một vị Thiên Nhân.
Vạn Tử Hàng ở một bên hít vào một hơi, thu liễm hơi thở, tùy thời ra tay.
Một vị Thiên Nhân bị nhục mạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ thôi.
Huống hồ là còn ở trước mặt mọi người?
“Không cút đúng không?”
Tần Ninh nhếch miệng cười.
Bàn chân giẫm mạnh một phát vào cái bè bằng xương.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bè đều rung lắc.
Nguyên bản là sương trắng trong suốt, chồng chất thành một cái bè xương, lúc này đột nhiên ngưng tụ ra từng sợi tơ đen.
Những sợi đen này tràn ngập bên trong cốt tủy, tựa như từ trung tâm tràn lộ ra bên ngoài.
Tần Ninh cầm sáo Thụ Thiên trong tay, một tay phất ra.
Sáo Thụ Thiên phát ra từng tiếng một.
Những sợi tơ màu đen ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một con rắn đen, nháy mắt nhảy đến trước người Tề Tham.
Tề Tham Thiên Nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì con rắn đen kia đã muốn chui vào trong tay áo bào của ông ta.
Tề Tham biến sắc, xuất hiện một sợi khí đen! Lúc này tất cả đều sửng sốt.
Tề Tham Thiên Nhân đã hạ độc trên cái bè xương rồi.
Chuyện xảy ra khi nào?
“Hắc Ngục Kim Lân Xà, hơn nữa đây còn là tinh hoa của trứng rắn ngưng tụ thành độc tố?”
Tần Ninh cười nói: “Không đúng, còn có độc tố của Hỗn Nguyên Hắc Miết, kết hợp cùng nhau, dính vào chắc chắn phải chết!”
“Hẳn là tự ngươi có thuốc giải nhỉ?”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Tiểu tử, lão phu nhớ kỹ người!”
Tề Tham Thiên Nhân dứt lời, hừ một tiếng liền thả người nhảy vào bên trong biển Thiên Âm, biến mất không thấy đâu.