Phong Thần Châu - Chương 2060: "Ngươi thì có thể làm được gì ta cơ chứ?"
Cộng thêm việc hắn vẫn luôn không ngừng tu luyện nhục thể, dung hợp sức mạnh ngũ linh, võ giả tầm thường hoàn toàn không thể đánh đồng cùng với hắn được.
Huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn dám can đảm giao chiến với linh cảnh Niết Bàn tầng thứ hai, Tần Ninh sao có thể chỉ nói suông được chứ?
Ầm…
Advertisement
Cơ thể của hai người lúc này va chạm liên tục.
Tiếng va đập vang lên liên tiếp, mặt đất rung chuyển mấy lần, đài trụ ma cũng xuất hiện từng vết nứt.
“Xích Huyết Ma Chú!”
Xích Huyết Ma Đế nổi giận, há miệng phun ra một cái, một mũi tên máu hoá thành một ấn phù trực tiếp quăng về phía Tần Ninh.
Advertisement
“Vô dụng”.
Tần Ninh bây giờ cầm kính Bắc Thương trong tay.
Mặt ngoài cổ kính của kính Bắc Thương đột nhiên trở nên cực kỳ sáng bóng.
Một luồng sáng chiếu thẳng ra ngoài trực tiếp bao phủ ấn phù máu kia.
Một tiếng vù vù vang lên, huyết ấn dưới ánh sáng chiếu xuống tan biến không còn sót lại chút gì.
Kính Bắc Thương, chiếu Bắc Thiên!
Kính này chính là một phần của kính Nhân Hoàng, kính Nhân Hoàng có tính áp ches cực mạnh đối với những vật u ám.
Ma tộc tu luyện ma pháp đều vô cùng tàn khốc, vì muốn phát triển bản thân mà Ma tộc có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhìn thấy đòn kết liễu của mình đột nhiên thất bại, vẻ mặt của Xích Huyết Ma Đế trở nên kinh hãi.
“Khốn kiếp!”
Hắn ta đã hoàn toàn nổi giận!
Thủ đoạn của Tần Ninh nhiều đến mức khiến người ta sụp đổ.
Bây giờ hắn ta không làm được gì Tần Ninh, thế nhưng Tần Ninh cũng chẳng làm được gì hắn ta cả.
Cứ giằng co rồi lại giằng co!
Ma tộc có ngàn vạn chiến sĩ, cuối cùng người chiến thắng vẫn sẽ là hắn ta thôi.
Bây giờ Xích Huyết Ma Đế đã hoàn toàn quên mất bản thân mình là cấp bậc linh cảnh Niết Bàn tầng thứ hai, mà Tần Ninh cùng lắm chỉ là huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn.
“Muốn kéo dài thời gian đúng không?”
Tần Ninh cười cười nói: “Hay là bỏ đi, ta không có nhiều thời gian dài dòng với ngươi như thế đâu”.
“Ngươi thì có thể làm được gì ta cơ chứ?”
Xích Huyết Ma Đế cười nhạo nói: “Mặc dù ta không làm gì được ngươi nhưng mà ngươi cũng chẳng làm gì được ta hết”.
Lắc đầu, Tần Ninh nở một nụ cười xấu xa: “Ngươi cũng quá tự tin rồi đấy”.