Phong Thần Châu - Chương 10041: "Tần công tử, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"
Đoàn người nườm nượp của mười lăm phe thế lực kia đang rời đi, đi chưa được trăm trượng trượng thì bỗng dưng một tiếng nổ khủng khiếp vang lên tại cây cột nối liền giữa trời với đất.
Tiếng sấm đùng đoàng inh tai vọng đến, từng đạo sấm sét xen lẫn tia chớp hóa thành giao long lôi điện, giáng xuống trần gian.
“A…” “Cứu ta với!”
Những tiếng gào thét kinh hoàng thi nhau rú lên, hòa lẫn làm một, tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn khiến người ta nghe mà bàng hoàng.
Chẳng mấy chốc, đội ngũ mấy chục người kia đã bị lôi điện bổ tan tác.
Advertisement
Hỗn Độn Thiên Lôi! Hỗn Độn Địa Điện! Đó là thứ mà kể cả Tiên Quân, bất nhập phẩm cũng khó mà chịu đựng nổi chứ đừng nói là những Tiên Nhân cấp bậc Huyền Tiên, Ngọc Tiên này.
Kể từ khi bước chân vào đây tới giờ, vốn dĩ bọn họ đã không có hy vọng chạy thoát khỏi nơi này rồi.
Các võ giả dị tộc đứng trên trăm tòa sơn trụ thấy cảnh tượng này xảy ra nhưng chỉ trơ mắt đứng nhìn, không hề đứng ra ngăn cản.
Thiên la địa võng đã bày sẵn ở đó.
Advertisement
Chỉ chờ những kẻ này bước vào mà thôi.
Hôm nay bọn họ muốn đi khỏi đây ư?
Làm gì có chuyện đơn giản như thế! “Mọi người bình tĩnh lại nào, đừng sốt ruột!”
Huyết Bằng Trình lại thuyết phục: “Ta nói rồi, bọn ta không có ác ý gì cả đâu, mọi người hãy buông bỏ thành kiến với dị tộc ta đi, chúng ta có thể thoải mái hợp tác với nhau mà”.
“Rồi mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau, hy vọng biển Nam Thiên chiếm đoạt bốn vùng đất còn lại cũng không phải là không thể…”, nhiều người nhíu mày, kẻ thì lo lắng, cũng không ít người không nói một lời, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Cho đến lúc này.
Tần Ninh tiến lên phía trước, nhìn Huyết Bằng Trình, cất lời: “Nói nhiều quá đấy, ngươi đã nghĩ cách đối phó ta chưa?”
Khi giọng nói của Tần Ninh cất lên, người xung quanh không hẹn mà cùng yên lặng trở lại.
Huyết Bằng Trình cũng bình tĩnh hướng mắt về phía Tần Ninh.
Mặc dù đây chỉ là một vị Huyền Tiên mà thôi.
Nhưng… hắn lại là kẻ khó giải quyết nhất trong số những người ở đây! “Ta đã nghĩ ra rồi”.
Huyết Bằng Trình nghiêm túc nói: “Ta nghĩ, chắc hẳn ngươi không thể chống lại được ta đâu”.