Phong Thần Châu - Chương 10005: "Người này là một vị Tiên Vương thật này!"
“Biết đâu đó là một vị Tiên Vương thì sao?”
Tần Ninh chầm chậm nói: “Tiên Quân chỉ là bước đầu khống chế tiên lực, mạnh mẽ hơn Tiên Nhân gồm chín cảnh giới trước đó mấy lần, mấy chục lần”.
“Nhưng Tiên Vương mới là cảnh giới kiểm soát được tiên lực chân chính, được tôn vinh là vương”.
Bất kỳ cảnh giới nào được đặt tên bằng vương, hoàng, đế đều là cấp bậc đỉnh phong của cảnh giới đó, đây là điều không thể chối cãi.
Giờ phút này, bóng người tọa hóa trên chiếc giường nhỏ kia là một bộ xương trong suốt, lấp lánh, không còn chút máu thịt nào, áo bào rách bươm, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua làm bụi bặm trên áo bào rơi xuống.
Advertisement
Có một chiếc lệnh bài được giắt bên hông nam tử đó.
Trên mặt lệnh bài khắc hai chữ cổ xưa.
“Nam Thiên!”
Tần Ninh tiến lên, lật lệnh bài lại, có hai chữ khác được khắc trên lưng lệnh bài.
Advertisement
“Dực Vương!”
“Nam Thiên Dực Vương?”
Lý Nhàn Ngư ngạc nhiên thốt: “Sư phụ, có khi nào là người của Nam Thiên Tiên cung mà người đã nói không ạ?”
“Người này là một vị Tiên Vương thật này!”
Thật lâu trước đây, khi mới bước vào Tiên Giới, nghe thấy những từ ngữ như Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Lý Nhàn Ngư luôn nghĩ rằng đó là những tồn tại mà cho dù bản thân cố gắng nhìn ra xa cách mấy cũng không cách nào nhìn thấy.
Rồi sau đó, hắn ta tu luyện và tiến lên từng bước một, biết trên Cửu Thiên Huyền Tiên còn có những nhân vật kinh khủng hơn nữa là Tiên Quân, Tiên Vương cao cao tại thượng, hắn ta không còn tự thấy mình nhỏ nhoi như trước nữa.
Giờ đây, bước vào cảnh giới Tiên Quân, Lý Nhàn Ngư cảm thấy việc trở thành Tiên Vương hay Tiên Đế – cảnh giới tối cao của Tiên Giới, đều chẳng có gì khó khăn cả.
Sự tự tin ấy ngày một rõ ràng hơn kể từ khi hắn ta gặp lại sư phụ.
“Nam Thiên Tiên cung… Dực Vương…”, Tần Ninh ngẫm nghĩ.
Hắn chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Tiên Giới là một nơi vô cùng rộng lớn, vào kiếp thứ chín khi xưa, hắn chỉ ở tại Tiên Giới đúng một vạn năm, thế nên mặc dù hắn nắm rõ về mười hai tiên vực lớn nhưng cũng không tài ba đến mức nhớ từng Tiên Vương một.
Trong căn phòng bên trái, trừ một cái giường và một cái tủ ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa, cả căn phòng trông cực kỳ đơn sơ và giản dị.
Hẳn mở tủ ra, trong tủ trống trơn, chỉ có vài ba bộ quần áo, nhưng do đã qua quá lâu nên đã không còn toát lên cái sự thoát tục, mờ mịt của tiên khí nữa.
Đoàn người sang phòng tu luyện ở bên phải.
Thoạt trông cửa phòng tu luyện được làm từ chất liệu đặc biệt, nhưng bởi vì đã tồn tại một thời gian rất lâu, không được bảo trì nên cũng khó tránh khỏi việc bị bỏ xó ở đây.
Mở cửa ra, không khí phủ bụi bặm đập thẳng vào mặt bọn họ.