Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 402: Tả hữu song sứ
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
“Bị người cướp đi?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, bộ dáng không tin.
“Xem ra tiền bối không tin những gì thiếp thân nói, nhưng đây là chuyện hoàn toàn xác thực” Phạm phu nhân thu hồi vẻ tươi cười, cười khổ nói.
“Hai tháng trước, cửa hàng của bổn môn tiếp nhận một cuộc giao dịch lớn, nếu thành công thì Diệu Âm môn trong vòng 10 năm không cần bất cứ một cuộc mua bán nào khác. Cho nên bổn môn đã thu toàn bộ hàng hóa trở về, do Uông bang chủ suất lĩnh hơn nửa số cao thủ đi áp tải. Nhưng nửa đường lại bị một đám tu sĩ bịt mặt tập kích. Trong những người này tu sĩ Kết Đan có đến năm, sáu người, hơn nữa đều có tà pháp cao thâm, những kẻ còn lại cũng phi thường am hiểu thuật liên thủ. Tệ môn chủ không địch lại đã tử trận tại chỗ, hàng hóa trong túi trữ vật cũng bị cướp đi. Về phần đệ tử cùng áp tải thì trọng thương hơn một nửa, nếu không nhờ vào hai vị trưởng lão khu động bí pháp liều mạng, sợ rằng đối phương một mẻ lưới diệt hết cũng không ai hay biết”.
Nữ tử nói đến đây thanh âm trở nên nghẹn ngào, trên mặt tràn đầy vẻ tang thương.
“Sẽ không phải là người mua ra tay chứ?” Hàn Lập cơ hồ không cần suy nghĩ bật thốt lên.
“Điều này không có khả năng. Bên mua chính là một trong tứ đại thương minh của Loạn Tinh Hải. Thực lực như vậy, sao lại làm ra loại giết người cướp của này? Hơn nữa với thế lực của họ, một chút hàng hóa như vầy căn bản không đáng để hủy đi danh tiếng của mình.” Phạm phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, cả người lộ ra vẻ nhu nhược vô lực.
Nhưng Hàn Lập chỉ lạnh nhạt nhìn nữ tử này không nói năng gì, một chút đồng tình an ủi cũng không thể hiện ra.
Thấy bộ dáng của Hàn Lập lạnh lùng như vậy, Phạm phu nhân không thể làm gì khác hơn là chậm rãi thu hồi vẻ bi thương của mình lại, tiếp tục mở miệng giải thích:
“Thanh Thiên Lôi Trúc vốn là trấn phái chi bảo của một tiểu tông phái, nhưng hiện tại môn phái này đã xuống dốc, chỉ còn lại duy nhất một vị truyền nhân, cho nên cách đây không lâu đã bán cho Diệu Âm môn chúng ta. Mà tệ bang chủ lúc nào cũng mang theo nó ở bên người, định bụng làm xong đợt mua bán này sẽ mang nó tới Thiên Tinh Thành đấu giá, không nghĩ tới lại bị tu sĩ khác cướp đi”.
“Bất quá tệ môn chủ đối với đợt hàng hóa xuất môn lần này đã động thủ một ít tiểu tiết, do đó dấu vết đám tu sĩ này được đệ tử bổn môn nhanh chóng truy xét ra. Nhưng trong đám tặc nhân này có không ít Kết Đan tu sĩ, chỉ bằng thực lực của bổn môn lấy cứng đối cứng muốn bắt bọn họ là chuyện không thể. Cho nên thiếp thân lần này ra ngoài, ngoại trừ muốn mua một ít hàng hóa bù lại thì còn muốn mời những vị tu sĩ tu vi pháp lực cao thâm trợ giúp. Hai vị tiền bối, nếu nguyện ý ra tay trợ giúp, thiếp thân đại biểu tệ môn đem thanh Thiên Lôi Trúc này làm thù lao tặng cho hai vị, như vậy có được không?”
Nữ tử này sau một hồi vòng vo cũng đã nói ra ý định của nàng, làm cho Hàn Lập nghe xong thần sắc như thường nhưng suy nghĩ lại chuyển động không ngừng, cân nhắc lợi hại trong đó.
Phạm phu nhân thấy vậy, biết Hàn Lập đang tính toán phân lượng lợi ích, vội nhanh chóng thêm vào một cái điều kiện nữa:
“Nếu tiền bối thấy thù lao còn ít, bổn môn nguyện ý tặng một vị nữ đệ tử còn hoàn bích làm tỳ nữ cho tiền bối, không biết ý tiền bối như thế nào?”
“Không có hứng thú!” Hàn Lập không chút đắn đo suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
Nữ tử nghe xong, nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
“Thiên Lôi Trúc đó còn chưa bị luyện hóa sao? Còn có thể tiếp tục sinh trưởng không?” Hàn Lập nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên nêu ra câu hỏi khiến cho nữ tử đối diện cảm thấy ngoài ý muốn.
“Chưa bị luyện hóa. Thanh Thiên Lôi Trúc này được tiểu môn phái đó tỉ mỉ giữ gìn hơn một nghìn năm, cho dù đã nhổ cả rễ ra thì tiếp tục nuôi dưỡng cũng không thành vấn đề. Chẳng lẽ tiền bối không muốn dùng nó để luyện chế pháp bảo mà lưu lại cấp cho hậu nhân sao? Nhưng loại Thiên Lôi Trúc này sinh trưởng cực kỳ chậm chạp, mỗi một nghìn năm mới cao thêm được một tấc, thật sự là rất lâu.” Nữ tử có chút kỳ quái hỏi.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập cũng không có trả lời nghi vấn của đối phương mà ngược lại cúi đầu, tiếp tục lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Đến lúc Triệu trưởng lão lộ vẻ không kiên nhẫn được nữa, hắn mới hạ quyết tâm nói: “Ngoại trừ thanh Thiên Lôi Trúc, trong số hàng hóa chúng ta muốn lấy thêm một kiện vật phẩm. Dù sao thì lần này cũng là ta và Khúc đạo hữu đồng loạt ra tay”.
Hàn Lập thần sắc bình thản ra thêm một cái điều kiện.
“Không thành vấn đề, điều kiện này tệ môn có thể đáp ứng!”
Phạm phu nhân vừa nghe Hàn Lập đáp ứng ra tay, khuôn mặt lập tức tràn đầy xuân phong, cơ hồ không chút do dự đáp ứng điều kiện của Hàn Lập.
“Nếu như vậy, khi nào xuất phát, phu nhân phái người tới động phủ của ta báo tin. Động phủ của tại hạ chắc hẳn quý phái biết rõ!” Nói xong lời này, Hàn Lập bình thản đứng dậy.
Không đợi Phạm phu nhân nói thêm gì nữa, liền chắp tay cùng Khúc Hồn ung dung bước ra ngoài, cũng không đề cập đến việc nữ tử đối với hắn sử dụng mỵ thuật.
Thấy Hàn Lập rời khỏi dứt khoát như vậy, đôi nam nữ của Diệu Âm môn có chút kinh ngạc, hai mặt quay lại nhìn nhau dò xét. Trong mắt Phạm phu nhân thần sắc phức tạp, khuôn mặt trở nên âm lãnh.
Hàn Lập cũng không ngồi yên trong động phủ chờ Diệu Âm môn phát lời mời mà hắn ghé qua động phủ của một vài vị kết đan tu sĩ quanh đấy nghe ngóng tin tức về Diệu Âm môn.
Chẳng những nhiều người đã từng nghe qua danh hào, thậm chí còn có vài người hay qua lại giao hảo với môn phái này.
Cứ theo như lời bọn họ nói, Diệu Âm môn không phải là môn phái buôn bán lớn trong chốn thương minh, môn phái này chủ yếu đều là nữ đệ tử, cho nên môn chủ cũng chỉ có thể là nữ đệ tử mới có thể đảm nhiệm.
Thực lực của Diệu Âm môn tại Loạn Tinh Hải không được xem là cường đại, trong môn phái trừ môn chủ ra thì địa vị cao nhất là tả hữu song sứ, đương nhiên cũng biết mời hai, ba vị Kết Đan kỳ tu sĩ làm khách khanh trưởng lão trấn sơn.
Có thể xem nó thuộc loại thế lực bậc trung, chưa đủ cường đại để lên thượng tầng nhưng lại hơn xa hạ tầng.
Bất quá cho dù có như vậy thì các thế lực bình thường cũng không dễ dàng trêu chọc tới môn phái này. Điểm nổi bật nhất ở Diệu Âm môn chính là những nữ tu sĩ xinh đẹp như hoa, đa tài đa nghệ. Thường xuyên trở thành đối tượng cho các thế lực tranh đoạt làm song tu đạo lữ, nhờ vậy mà đạt được không ít sự trợ giúp của các thế lực ngoài sáng hoặc trong tối.
Nhưng mà điều Hàn Lập quan tâm nhất là việc làm ăn của môn phái này coi như cũng sạch sẽ, chưa nghe đến ác tích mưu hại tu sĩ khác của môn phái này. Bất quá Hồ Mỵ thuật của Diệu Âm môn tại Loạn Tinh Hải xem như cũng có chút danh tiếng, có không ít nam tu sĩ bị nữ đệ tử làm cho thần hồn điên đảo.
Thu thập tin tức một vòng, trong lòng Hàn Lập đối với Diệu Âm môn đại khái cũng có chút ấn tượng. Nếu cẩn thận tính toán thì nên buông tha nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ bỏ qua Thiên Lôi Trúc.
Xem ra không ra tay một lần thì không được.
Vì vậy hắn quay trở về động phủ, ngày đêm không ngừng gia tăng tốc độ luyện chế tam cấp khôi lỗi.
Nửa tháng sau, một đạo truyền âm phù từ bên ngoài bay tới tay Hàn Lập.
Hắn cũng không vội vàng mà chậm rãi chuẩn bị, mang theo Khúc Hồn cùng hai đầu Huyết Ngọc Tri Chu rời khỏi động phủ.
Khi tới cửa thành đã thấy thiếu nữ tên Liên nhi đứng đợi tự lúc nào, bộ dáng có vẻ sốt ruột.
Vừa thấy thân ảnh của Hàn Lập và Khúc Hồn, vội vàng vui mừng chạy đến nói: “Hai vị tiền bối. Phu nhân phân phó ta dẫn đường cho hai vị tới nơi tập trung, rồi đồng loạt xuất phát”.
Hàn Lập nghe xong gật đầu, không nói nhiều lời phun ra một lục hoàng kiếm, đem theo thiếu nữ này cùng phi hành lên trời.
Khúc Hồn cũng hóa thành một đạo hoàng mang bay theo.
Thiếu nữ Liên nhi này tựa hồ là lần đầu được người khác dùng pháp bảo mang theo phi hành, đứng trong kiếm quang tò mò nhìn quanh không ngừng, thỉnh thoảng lại chỉ cho Hàn Lập lộ tuyến.
Nhưng ngẫu nhiên ánh mắt nàng tiếp xúc với ánh mắt Hàn Lập thì lại ngượng ngùng cúi đầu. Tại kiếm quang thiếu nữ đứng rất gần Hàn Lập, cơ hồ là dán sát vào người Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cái gáy trắng như ngọc của thiếu nữ cùng mùi thơm dịu nhẹ, làm cho hắn hưởng diễm phúc không nhỏ.
Thiếu nữ tựa hồ cũng phát hiện điều này, hai tai càng lúc càng trở nên đỏ hồng ngượng ngùng, khiến cho Hàn Lập cảm thấy có chút thú vị, không nhịn được cười thầm.
Trong lòng hắn cũng biết, Phạm phu nhân cho thiếp thân tỳ nữ tâm phúc đi dẫn đường cho hắn, biết rõ hắn không sợ hãi mỵ công nên đổi sách lược, chính thức sử dụng mỹ nhân kế.
Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh vài tiếng, càng làm càn cúi xuống ngửi mùi thơm từ cơ thể của thiếu nữ, khiến cho nàng ta thân thể run nhè nhẹ. Hai cái tai xinh xắn đã hoàn toàn chuyển qua màu hồng, trên mặt tựa hồ lộ ra thần sắc kinh hoàng.
Bất quá cử chỉ của Hàn Lập chỉ đến thế, cũng không có tiến thêm những cử động khác nữa. Khiến cho thiếu nữ dần dần yên tâm, tiếp tục chỉ đường cho Hàn Lập.
Một khắc sau, Hàn Lập hạ xuống đỉnh núi của một hòn đảo vô danh.
Trên phạm vi mười trượng đỉnh núi, bên cạnh Phạm phu nhân cùng Triệu trưởng lão đã có mười mấy người, hoặc ngồi xuống khoanh chân luyện khí, hoặc xì xào to nhỏ nói chuyện.
Trong những người này Kết Đan có khoảng năm người, còn lại tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Xem ra để triệu tập được những người này, Diệu Âm môn đã hao tổn không ít khí lực.
Phạm phu nhân vừa thấy thiếp thân thị nữ của mình đem Hàn Lập và Khúc Hồn đến thì không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, nhẹ nhàng đi tới.
“Hai vị tiền bối đến thật là vinh hạnh cho tệ môn. Thiếp thân thay mặt giới thiệu mọi người cho hai vị nhận thức một chút.” Nữ tử đưa đẩy ánh mắt nói.
Nói xong liền mang theo Hàn Lập cùng Khúc Hồn giới thiệu vài vị cường giả tu sĩ Kết Đan kỳ cùng bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nhưng kỳ quái là ngoài giới thiệu những người này ra, Phạm phu nhân cũng không có giới thiệu cho Hàn Lập thêm một tu sĩ nào khác, ngược lại có chút thu liễm, hướng tới một lục y nữ tử xinh đẹp đi tới.
Hàn Lập theo ánh mắt nữ tử này quan sát thì phát hiện ra, ngoại trừ những tu sĩ Phạm phu nhân giới thiệu cho hắn thì những người còn lại tựa hồ đều lấy lục y nữ tử làm trung tâm.
Nữ tử này lông mày cong vút, mắt phượng lóng lánh, khuôn mặt thanh tú ẩn chứa sát khí, cao cao tại thượng. Bất quá đối với nam nhân mà nói, như thế này mới tạo cho người ta một ham muốn chinh phục.
Nữ tử này trông thấy Phạm phu nhân đi tới chỉ cười lạnh nhưng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Lập và Khúc Hồn, liền quay đầu về phía sau thấp giọng nói với một vị trung niên tu sĩ, tựa hồ như không để ý tới Phạm phu nhân.
“Người đấy là ai?” Hàn Lập bình thản hỏi.
“Trác Như Đình, là Hữu sứ của bổn môn” Phạm phu nhân hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu nói.
“Ồ!”
Hàn Lập thản nhiên thốt lên, nhưng vẫn còn không kìm được quay qua nhìn nữ tử đó vài lần.
Làm cho Phạm Tĩnh Mai lộ ra một chút bất mãn.
Hàn Lập không phải đối với Trác Như Đinh sinh ra hứng thú mà chỉ suy nghĩ, phong tư của nữ tử này có cái gì đó hết sức quen thuộc đối với hắn, không khỏi làm cho hắn lâm vào trầm tư.
Phạm phu nhân thấy vậy trong lòng không vui, xoay người qua Khúc Hồn nói chuyện.
Nhưng Khúc Hồn chỉ thản nhiên nghe nàng nói, thủy chung không nói lời nào, khiến cho nữ tử này không khỏi có chút bực mình.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện