Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 400: Đạo mạo ngạn nhiên
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
“Triệu trưởng lão, nhọc công người phải đợi lâu. Vị này là Hàn tiền bối, chủ nhân của những tài liệu yêu thú kia.” Nữ tử Diệu Âm Môn vừa vào trong phòng liền hướng về phía lão giả áo xám cung kính nói.
“Ồ, Hàn đạo hữu. Mời ngồi, lão phu vừa mới pha chế được một bình Băng Vân linh trà, mời đạo hữu thưởng thức một chút.” Lão giả áo xám giơ tay lên, liếc mắt nhìn Hàn Lập thản nhiên nói.
Hàn Lập nhíu mày, lão giả tướng mạo không có gì đặc biệt, nếu có thì là đôi tai thật sự hồng đến mức không bình thường, bộ dáng như mới khỏi bệnh, khiến trong lòng hắn không khỏi có một chút nghi hoặc.
Hắn bây giờ thần thức so với đồng cấp tu sĩ cường đại hơn nhiều, trong nháy mắt nhìn ra lão giả cũng là một vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
Hàn Lập cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống đối diện lão giả, lạnh nhạt nhìn đối phương rót ra một chén trà thơm cũng không thèm đưa tay ra lấy.
Mặc dù đối phương thoạt nhìn có vẻ như sẽ không làm chuyện gì bất lợi đối với hắn, nhưng với thói quen luôn luôn cẩn thận, hắn sẽ không uống bất kì thứ gì của người lạ.
Thấy bộ dáng cẩn thận như vậy của Hàn Lập, lão giả cũng không tỏ vẻ mất hứng mà chỉ cười nhạt một cái, tự mình rót ra một chén trà đưa lên uống.
Tựa hồ trong lúc này lão xem đám người Hàn Lập không tồn tại.
“Hàn tiền bối. Lần này thiếp thân đại biểu Diệu Âm Môn tìm tiền bối là muốn mua lại tất cả số tài liệu yêu thú còn lại của tiền bối. Còn về giá cả thì chúng ta sẽ từ từ thương lượng”. Phạm Tĩnh Mai vừa mới ngồi ngay ngắn, lập tức khẽ nhếch đôi môi mọng đỏ nói với Hàn Lập, có vẻ tao nhã đoan trang.
“Tài liệu yêu thú trước kia ta đích xác có một ít, nhưng nhóm cuối cùng vừa mới bán hết, chỉ sợ làm quý môn thất vong” Không biết đối phương rốt cuộc có dụng ý gì, Hàn Lập sao có thể dễ dàng thừa nhận mình còn rất nhiều tài liệu trân quý nên nhẹ nhàng phủ nhận.
Phạm phu nhân nghe Hàn Lập chối từ như vậy thản nhiên cười, ôn nhu nói:
“Hàn tiền bối nói vậy có thể có chút giấu giếm thiếp thân. Mặc dù không biết tiền bối còn lại bao nhiêu tài liệu yêu thú, nhưng đoán chừng không ít mới đúng. Nếu không tiền bối sẽ không phải cẩn thận như thế, chỉ tìm thương gia nơi khác mà bán, hơn nữa mỗi lần lại tìm người mua khác nhau và chỉ bán ra một ít”.
“Nếu không phải trùng hợp là bổn môn đang tìm khắp nơi trong Thiên tinh thành thu mua những tài liệu tương quan, hẳn không cách nào phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó. Tiền bối sợ tiền tài lộ ra ngoài sao? Nếu là như vậy, Hàn tiền bối có thể bỏ đi mối lo ngại, bổn môn mặc dù không phải là thế lực lớn, nhưng tại Loạn Tinh Hải này tiếng tăm luôn luôn rất tốt. Tiền bối có thể đem tài liệu này toàn bộ bán cho thiếp thân, như vậy chúng ta cũng đỡ phải phiền phức tìm mua lại từ các tiểu thương gia.”
Nữ tử cười khanh khách nói chuyện, thần thái có vẻ cực kỳ thong dong, nhưng nghe vậy trong mắt Hàn Lập hàn quang chợt lóe, lộ ra một chút giận dữ.
Cho dù là bất cứ ai, dưới tình huống biết mình bị người ta âm thầm điều tra mà không hay không biết, đều không phải là chuyện vui vẻ gì.
Có lẽ nhìn ra Hàn Lập tức giận, vị Phạm phu nhân này đột nhiên đổi giọng, bắt đầu giải thích cho Hàn Lập.
“Hàn tiền bối chớ trách tội về hành vi lỗ mãng này của thiếp thân. Thiếp thân cũng bởi vì sự tình khẩn cấp mới phải phát động đại bộ phận lực lượng của môn phái tại Thiên Tinh Thành này mới truy ra được tiền bối. Mong rằng tiền bối có thể giúp thiếp thân lần này”.
Nữ tử này nói tới đây xem như đã hạ mình lắm rồi, trong lời nói và ánh mắt lộ ra ý tứ cầu khẩn.
Nghe xong những lời này, vẻ giận dữ của Hàn Lập dần dần nhạt đi.
Hắn không lập tức nói gì, chỉ vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn trà trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ.
Trên thực tế, lúc này trong đầu Hàn Lập các loại ý niệm đang chuyển động không ngừng, nhanh chóng suy nghĩ quan hệ lợi hại trong đó.
Mặc dù không biết, nữ tử này hoặc Diệu Âm Môn vì sao lại cần đại lượng tài liệu yêu thú, nhưng đối phương hiển nhiên nhận định thứ bọn họ muốn thì mình đang có, cho dù phủ nhận chỉ sợ cũng vô dụng, ngược lại vô duyên kết thêm oán cừu.
Diệu Âm Môn, hắn chưa từng nghe nói qua. Nhưng từ vị Triệu trưởng lão này xem ra, thực lực cũng không phải là yếu.
Cừu gia trên trời rớt xuống như thế này, Hàn Lập dĩ nhiên không muốn có.
Huống hồ, số lượng tài liệu yêu thú còn lại rất nhiều, nếu thường xuyên bán một ít ra ngoài như trước kia, sớm muộn gì cũng lại bị người khác để ý. Không bằng nhân cơ hội này, một lần xử lý sạch sẽ.
Dù sao nơi này cũng là Thiên Tinh Thành. Nghiêm cấm tu sĩ tranh đấu, hắn không e sợ đối phương sẽ dở trò gian trá gì trong lúc giao dịch.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập im lặng trong chốc lát, rồi bình tĩnh nói:
“Nếu phu nhân đã nói như vậy, ta cũng không giấu giếm nữa. Hàn mỗ trong tay đích xác vẫn còn một chút tài liệu yêu thú mà quý môn cần, nhưng không biết số lượng có đủ đáp ứng phu nhân không đây.”
Nghe thấy lời thừa nhận của Hàn Lập, không chỉ nữ tử đối diện và thiếu nữ phía sau đều lộ ra vẻ mừng rỡ, mà lão giả đang cúi đầu phẩm trà phảng phất có vẻ thế ngoại cao nhân kia cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái.
“Không biết tiền bối còn bao nhiêu? Thiếp thân đều mua hết.” Phạm phu nhân có chút vội vàng hỏi, một đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ mong chờ.
Hàn Lập mỉm cười, thuận miệng nói ra một số lượng kinh người, làm cho nữ tử này đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Nàng mặc dù biết Hàn Lập trong tay có không ít, nhưng cũng không nghĩ lại nhiều như thế.
Như vậy, nhiệm vụ của nàng rốt cuộc cũng có thể hoàn thành.
“Những tài liệu đó, thiếp thân đều muốn! Không biết tiền bối khi nào rảnh rỗi, hôm nay giao dịch luôn có được không?” Vị Phạm phu nhân của Diệu Âm Môn này không kìm nén được vui mừng, thanh âm có chút gấp gáp, bộ dáng như sợ Hàn Lập đổi ý.
Hàn Lập đối với việc nữ tử này vội vàng như thế thì cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng muốn đem số tài vật này sớm rời khỏi tay, để tránh đêm dài lắm mộng rước lấy phiền phức, suy nghĩ một chút liền nói:
“Tốt, ở chỗ này giao dịch đi! Phu nhân hãy chuẩn bị tốt linh thạch, ta đi đem tài liệu tới.” Hàn Lập giao dịch nhanh nhẹn, sạch sẽ như vậy rất hợp tâm ý nữ tử đối diện, trong ánh mắt vui mừng, cuống quýt gật đầu.
Sau đó, Hàn Lập chậm rãi đứng dậy điềm tĩnh cáo từ, rồi bước ra khỏi phòng.
Thân ảnh Hàn Lập vừa biến mất sau cánh cửa, vẻ hưng phấn trong mắt vị Phạm phu nhân cũng dần dần nhạt đi.
Nàng trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu hướng lão giả kia hỏi:
“Triệu trưởng lão, người này tu vi như thế nào? Ta nghe người ta nói, nhân tài này vừa mới kết đan không lâu, hẳn là ngay cả pháp bảo cũng không kịp luyện chế. Nếu đến lúc đó bất ngờ ra tay, ngươi có thể trong nháy mắt chế trụ được không? Nếu có thể nắm chắc thì chúng ta lần này sẽ tiết kiệm được rất nhiều linh thạch”.
Nữ tử nói tới đây thì khí chất tao nhã trên người hoàn toàn biến đổi, ánh mắt trở nên âm trầm, làm cho người ta không lạnh mà run.
“Không được. Người này mặc dù mới kết đan không lâu, nhưng công pháp tu luyện rất không bình thường, chẳng những pháp lực cực kỳ tinh thuần, trong cơ thể cũng ẩn chứa bảo khí tiết ra ngoài. Nếu pháp bảo đó không phải là pháp bảo đã được hắn luyện chế rồi che mắt ngoại nhân, thì đó chính là pháp bảo cướp được từ người khác, không thể coi thường.” Triệu trưởng lão khẽ lắc đầu, lên tiếng phản đối.
“Nói như vậy, người này hẳn là thực lực không kém. Như vậy đi, nửa tháng sau, khi tiến hành hành động, chúng ta đồng loạt lôi hắn xuống nước luôn, thế nào? Nếu chuyện thuận lợi, đến lúc đó mượn sức một hai người mà hạ hắn. Nếu không thuận lợi, người này vừa lúc sẽ làm vật thế mạng!” Nữ tử chớp động ánh mắt quỷ dị chậm rãi nói.
“Biện pháp như vậy rất tốt. Nhưng ta xem cử chỉ, cách nói chuyện của người này thì tuy có vẻ trẻ tuổi nhưng ứng phó tiến thối rõ ràng, không dễ bị lợi dụng như vậy. Ngươi có mấy phần nắm chắc? Chẳng lẽ muốn sắc dụ sao?” Lão giả trong lúc lời nói lộ ra vẻ không đồng ý.
Phạm phu nhân liếc xéo lão giả một cái, đột nhiên cười rộ lên, trong mắt hiện lên vẻ mị hoặc.
“Hắc hắc….Trưởng lão đại nhân ngươi ghen sao? Yên tâm đi, cả Diệu Âm môn trừ ngươi ra, ta sẽ không để cho nam nhân thứ hai đụng tới đâu”.
Tiếp theo, lụa mỏng trên mặt được tháo đi, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh.
Lão giả vừa thấy khuôn mặt của nữ tử, hai mắt bắt đầu đăm đăm, vành tai càng lúc càng trở nên đỏ ửng.
Thấy cảnh đó, Phạm phu nhân trong lòng rất là mãn ý.
“Trưởng lão đại nhân, người lần trước vì che chở cho thiếp thân mà bị trọng thương. Thiếp thân vẫn còn ghi nhớ trong lòng này.”
Nói xong, Phạm phu nhân khẽ xoay cái eo nhỏ, thân thể đầy đặn yêu kiều đã lọt vào trong lòng lão giả, đôi tay khéo léo vuốt ve trên ngực lão.
Phạm phu nhân giờ phút này vẻ mặt xuân ý lai láng, một đôi mắt to mọng nước, phảng phất như muốn trào nước mắt, đúng là một yêu tinh mê chết người mà.
Bị ngọc thủ của Phạm phu nhân vuốt ve trong ngực khiến tiếng hít thở của lão giả càng lúc càng trở nên dồn dập.
Một đôi bàn tay to thô lỗ đặt lên thân thể mềm mại ấy, cũng trở nên không thành thật.
Một màn này, làm cho thiếu nữ vốn đứng sau lưng Phạm phu nhân nét mặt trở lên đỏ bừng, khẽ cắn môi gắt gao nắm chặt đôi tay nhỏ.
“Liên nhi. Ngươi trước tiên đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa người kia đến thì hãy tiến vào bẩm báo.” Phạm phu nhân rên rỉ thấp giọng nói.
“Vâng” Thiếu nữ giống như được đại xá vội vàng đáp ứng rồi lui ra ngoài.
Nhưng khi ra trước cửa phòng thì sau lưng có tiếng người nói khe khẽ, mơ hồ nghe được.
“Nha đầu kia, hai năm nay lớn lên càng lúc càng tươi tắn nở nang. Không bằng ngày nào đó giao cho ta điều giáo hai ngày, nước tốt ko chảy ruộng người ngoài đúng không?”
“Phì, nằm mơ đi! Liên nha đầu đó đối với ta còn có hữu dụng, không cho phép ngươi có chủ ý với nàng ta! Chẳng lẽ ta…”
Nghe thấy những lời tán tỉnh, đùa bỡn của đôi nam nữ trong kia, cô gái khẽ thở dài một hơi, chậm rãi rời khỏi cửa phòng.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện