Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 399: Diệu Âm Môn
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Lúc này Hàn Lập đang ở trong phòng ngủ cân nhắc một số chuyện, đột nhiên thần sắc khẽ động, xoay người đi ra ngoài.
Tại cửa chính động phủ, nơi đã phong bế nhiều năm chưa từng mở ra, hắn liếc mắt thấy có bảy, tám đạo truyền âm phù màu sắc khác nhau, giống như những con ruồi không đầu bay loạn phía trước cấm chế.
Hàn Lập khẽ nhíu mày, xuất ra cấm chế lệnh bài, miệng nói ra một tiếng “Thu”, tất cả truyền âm phù này như được đại xá bay vụt tới trong lòng bàn tay hắn.
Hàn Lập không bất động thanh sắc tra xét.
Truyền âm phù này gần một nửa là của những tu sĩ Kết Đan phụ cận phát tới chúc mừng, còn lại là của mấy tổ chức lớn nhỏ muốn chiêu lãm hắn, có tổ chức đề xuất chức khách khanh trưởng lão, có tổ chức dùng kỳ trân dị bảo thậm chí còn có cả những nơi hứa hẹn đem một đôi tuyệt sắc tỳ nữ tặng làm lễ vật.
Nghe những lời này, Hàn Lập cặp mắt trắng dã đảo qua đảo lại.
Mấy cái truyền âm phù của Kết Đan tu sĩ thì hắn khách khí trả lời một chút, còn của mấy tổ chức kia thì trực tiếp cự tuyệt.
Hắn cũng không nghĩ tiến vào Kết Đan kỳ liền có thể gối cao đầu mà ngủ, mà vẫn phải dành nhiều thời gian để củng cố lại cảnh giới của mình, tiếp tục bảo trì trạng thái ổn định.
Những ngày kế tiếp, Hàn Lập bắt đầu thường xuyên tìm đến động phủ của mấy vị Kết Đan tu sĩ gần đó, khiêm tốn xin được thỉnh giáo một ít vấn đề cần chú ý sau khi kết đan.
Bởi vì vấn đề hắn hỏi cũng không phải chuyện bí mật gì nên các tu sĩ này cũng rất vui lòng chỉ điểm cho hắn một ít.
Điều này làm cho Hàn Lập gặp tiện lợi không nhỏ.
Bất quá, các tu sĩ đối với việc Hàn Lập sau khi kết đan còn có thể bảo trì dung nhan trẻ tuổi như thế thì rất hâm mộ.
Dù sao trừ phi là trời sanh tư chất hơn người hoặc là giống như Hàn Lập có rất nhiều linh dược phụ trợ tu luyện, đại bộ phận tu sĩ khi kết đan thì đều đã không ít tuổi.
Cho dù sau khi kết đan thọ nguyên sẽ gia tăng nhiều, nhưng gương mặt cũng sẽ không trở lại bộ dáng lúc trẻ tuổi, nhiều lắm thì cũng chỉ giảm lại tốc độ già yếu mà thôi.
Đương nhiên là có những người tu luyện công pháp có kỳ hiệu trú nhan, có thể sau khi kết đan mà vẫn còn trẻ như thiếu nam thiếu nữ.
Hàn Lập không có bảo vật gì trân quý để ra mắt, lúc này dùng mấy viên Định Nhan Đan trong tay đổi lấy một ít vật phẩm trân quý của mấy tu sĩ kia, mọi người đều rất hài lòng.
Sau vài lần lui tới như thế, hắn cùng với những người này mặc dù còn chưa được gọi là hảo hữu, nhưng cũng xem như có quen biết.
Mọi người, ngươi một câu đạo hữu, ta một câu huynh đài, ở chung cũng không tệ lắm.
Trong lúc ở đây, Hàn Lập luyện hóa Lục Hoàng Kiếm đồng thời tìm thêm tài liệu để luyện chế pháp bảo và khôi lỗi cấp ba.
Có rất nhiều tài liệu để luyện chế pháp bảo, địa phương, phương pháp luyện chế lại càng thiên kỳ bách quái, đủ loại không hề giống nhau.
Trong tình huống tốn hao thời gian và tâm huyết bồi luyện như nhau, chất lượng tài liệu sẽ quyết định tiềm lực cũng như uy lực của pháp bảo, luyện chế ra sẽ có sự khác biệt hoàn toàn.
Thậm chí cho dù dùng tài liệu giống nhau, nhưng bí pháp luyện chế pháp bảo lại không giống nhau, uy lực và công hiệu còn có thể có chênh lệch rất lớn.
Cho nên trừ một ít phương pháp luyện chế pháp bảo bình thường mà mọi người đều biết, còn những bí pháp luyện chế đặc thù, các tông môn và thế lực đều sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là có tài liệu và phương pháp luyện bảo tốt nhất thì pháp bảo được chế ra nhất định sẽ có uy lực khủng bố.
Yếu tố quan trọng nhất quyết định uy lực của pháp bảo là dựa vào việc luyện hóa nó bởi nguyên thần của tu sĩ, không ngừng bồi luyện và tư dưỡng.
Nếu chủ nhân của pháp bảo lười biếng không chịu tốn thời gian bồi dưỡng, thì uy lực của pháp bảo còn không bằng một kiện pháp khí bình thường, mà chuyện này cũng rất phổ biến.
Hàn Lập muốn luyện chế Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, tên như ý nghĩa, chủ yếu cần tài liệu linh trúc vài nghìn năm tuổi.
Vốn dĩ với loại tài liệu này, nếu Hàn Lập sử dụng công năng thôi thúc của bình nhỏ, tiêu hao thêm một ít thời gian thì sẽ rất dễ dàng có được, nhưng hắn không đem những linh trúc bình thường để vào mắt, mà muốn tìm một ít dị chủng thần trúc trong truyền thuyết để làm tài liệu luyện chế pháp bảo.
Kết quả là Hàn Lập ở phường thị tìm kiếm cho đến nay nhưng vẫn không tìm được phẩm loại có thể làm hắn vừa ý.
Mặc dù trong lòng có chút nóng nảy nhưng Hàn Lập vẫn ôm ý nghĩ thà không có còn hơn xài đồ kém, bất đắc dĩ đành đem chuyện luyện chế pháp bảo tạm thời gác lại.
Cũng may hắn còn có thanh Lục Hoàng Kiếm và vài món Phù bảo để hộ thân, nhất thời cũng không cần lo lắng.
Pháp bảo không có cách nào luyện chế, Hàn Lập tự nhiên đem ánh mắt chuyển sang việc chế tác khôi lỗi mới.
Tam cấp khôi lỗi dựa theo miêu tả trong Khôi Lỗi chân kinh thì một kích toàn lực của nó tương đương với Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, tài liệu luyện chế do vậy càng trở nên tốn kém, đồng thời có thể chế tác nhiều loại hình thái khôi lỗi khác nhau.
Hàn Lập sau khi cân nhắc qua thì đã chọn gỗ làm chất liệu chủ yếu để chế viên hình khôi lỗi.
Loại khôi lỗi này, mặc dù cần rất nhiều thiết mộc đặc biệt và Thiên Tinh Mộc hi hữu.
Nhưng nếu là tài liệu bằng gỗ, Hàn Lập tự nhiên có thể dùng lục dịch thôi sanh ra, có thể giảm được rất nhiều chi phí.
Ngay cả khi như vậy, thì nguyên liệu phụ trợ để chúng thăng giai cũng tốn một số tiền thật lớn, hơn nữa theo số lượng khôi lỗi tăng lên, tổng tiêu hao tự nhiên càng nhiều kinh người.
Số linh thạch cần bỏ ra này mặc dù không đến nỗi làm cho Hàn Lập táng gia bại sản, nhưng cũng làm cho hắn sau khi kiếm đủ tài liệu, một lần nữa trở nên tay trắng.
Bất đắc dĩ, Hàn Lập không thể làm gì khác hơn là lại mạo hiểm bán ra một số tài liệu trân quý lấy được từ yêu thú cấp năm, mới tạm hoãn được tình cảnh quẫn bách này.
Nhưng Hàn Lập không nghĩ tới, hắn cho dù đã vạn phần cẩn thận, lần này đã làm cho một số người chú ý đến.
Vào một ngày, hắn mang theo một ít tài liệu vừa cùng một vị thương gia ở nơi khác giao dịch xong, đang muốn trở về động phủ thì bị một thiếu nữ hòa nhã, xinh đẹp ngăn cản tại ngã tư đường.
“Vị này chính là Hàn tiền bối sao? Phu nhân nhà chúng ta có lời mời tiền bối đến Thanh Hà trà quán cách đây không xa gặp mặt. Mong tiền bối có thể quá bộ một chuyến. Nếu không, tiểu nữ tử sẽ bị phu nhân nghiêm trị….” Cô nương này ra vẻ khó xử, đáng thương nói.
“Không có hứng thú!” Hàn Lập sau khi liếc mắt xem xét thiếu nữ một chút, không do dự lập tức cự tuyệt.
Hắn chỉ nhìn qua đã thấy được nữ tử này mặc dù tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng tựa hồ tu luyện mị thuật nào đó, còn không biết nặng nhẹ dám len lén sử dụng với hắn, tự nhiên sẽ không nể mặt đối phương.
Nghe Hàn Lập dứt khoát cự tuyệt, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi này trở nên kinh hoảng vội vàng luôn miệng cầu khẩn:
“Hàn tiền bối, nếu ngài không đi, vãn bối thật sự không thể báo cáo sao cho tốt, thậm chí vãn bối có thể…”
Không đợi thiếu nữ nói xong, Hàn Lập sắc mặt lạnh lùng xoay người rời đi.
Mặc dù không biết đối phương là thần thánh phương nào, nhưng hắn cũng không có hứng thú cùng một nữ tử gặp mặt.
“Hàn tiền bối chậm đã! Vãn bối Diệu Âm môn Phạm Tĩnh Mai xin bái kiến tiền bối. Vãn bối quản giáo không nghiêm, vừa rồi Liên nhi có đắc tội, mong tiền bối lượng thứ!”
Hàn Lập vừa mới rời khỏi được hai bước, phía sau truyền đến thanh âm ngọt ngào của một nữ tử.
Hắn không khỏi dừng cước bộ, quay đầu liếc mắt nhìn lại.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, bên cạnh cô gái kia đã có thêm một nữ tử đầu đội khinh sa. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen mượt, dáng người cao ráo, một đôi mắt ngọc trong suốt như nước đang nhìn Hàn Lập không chớp.
“Tại hạ không nhận ra phu nhân, có chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, Hàn mỗ còn phải về phủ tu luyện.” Hàn Lập bất động thanh sắc nói, trong lời nói mang theo ý không kiên nhẫn.
Nữ tử tự xưng là Phạm Tĩnh Mai này nghe vậy, có chút nao nao, nhưng lập tức cười khẽ:
“Hàn tiền bối đã sảng khoái như vậy, tiểu nữ tử sẽ nói thẳng. Tiền bối gần đây có phải đã xuất ra một số lượng tài liệu yêu thú trân quý hay không? Bổn môn đối với số tài liệu này cảm thấy hứng thú, muốn tìm tiền bối hảo hảo bàn luận một chút. Bất quá nơi này lắm người nhiều miệng không bằng ngài theo ta đến trà quán bàn bạc một lần, tiền bối thấy thế nào?”
Nghe được đối phương nói ra nguyên nhân và yêu cầu như vậy, Hàn Lập hai mắt nheo lại, ngưng thần nhìn nữ tử này một hồi, đến khi trong đôi mắt đối phương có chút ngại ngùng thì mới lạnh lùng nói:
“Hảo, vậy ngươi đi trước dẫn đường đi.”
“Đa tạ tiền bối đã nể mặt, Hàn tiền bối xin mời qua bên này.” Ánh mắt nữ tử lộ ra vài phần vui mừng, vội vàng bước nhanh về phía trước, mà thiếu nữ kia thì cúi đầu ủ rũ đi theo sau.
Bất quá, thiếu nữ kia mặc dù đi phía trước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn trộm Hàn Lập một cái vừa lúc gặp ánh mắt của hắn, làm thiếu nữ gọi là Liên nhi này hoảng sợ vội vàng xoay mặt đi, hai tai trở nên đỏ ửng.
Làm cho Hàn Lập lộ ra ánh mắt cười mà như không cười, nhưng trong lòng có chút buồn bực.
Quán trà theo lời nữ tử Diệu Âm Môn cũng không xa, sau khi đi một lát Hàn Lập đã theo các nàng đi vào bên trong lầu các có một lá cờ “Trà” thật lớn.
Khách trong quán cũng không nhiều, có một vị trung niên nhân đang phẩm trà, vừa thấy hai nữ tử đi đến thì vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt nói:
“Sư thúc, phòng đã được sắp đặt rồi. Có thể cùng khách nhân đi vào”.
“Tốt, ngươi thủ ở ngoài cửa” Phạm Tĩnh Mai thản nhiên phân phó.
“Vâng”.
Sau đó trung niên nhân dẫn hai nàng và Hàn Lập lên lầu hai, tiến vào trong một gian phòng tao nhã.
Bên trong phòng đã có một vị lão giả áo xám, đang thong thả pha một bình trà nóng, nhiệt khí đằng đằng thấy đám người Hàn Lập vào mà mi mắt cũng không động lấy một cái.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện