Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 396: Sát yêu thủ đan
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Lo lắng của Hàn Lập hiển nhiên là dư thừa.
Sau gần nửa canh giờ, hắn cảm nhận được hai cỗ linh khí cường đại ba động từ hai phương hướng cấp tốc tới gần đảo, tình huống này khiến sắc mặt hắn hơi đổi.
Hàn Lập gắt gao nhìn chằm chằm vào trận kỳ, môi mím chặt lại có chút khẩn trương.
Mặc dù hết thảy đều an bài thỏa đáng, nhưng một lần đối mặt với hai con yêu thú cấp cao, trong lòng vẫn không tự kìm hãm được mà trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, một thanh trận kì màu tím quang mang đại phóng, tiếp theo bắt đầu trở nên rung nhẹ.
Hàn Lập thần sắc nghiêm nghị, nhưng không hành động ngay lập tức mà chỉ tập trung quan sát.
Hắn biết mặc dù ngũ cấp yêu thú đã có linh trí nhưng nếu bị hãm vào đại trận như Điên Đảo Ngũ Hành Trận, thì trong vòng nửa khắc cũng không có khả năng thoát ra. Bởi vì tu vi của ngũ cấp yêu thú, mặc dù được xưng là ngang bằng với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nhưng nếu chân chính chiến đấu thì hơn phân nửa không bằng tu sĩ đồng cấp đối thủ.
Dù sao linh trí của bọn chúng rất thấp, pháp thuật trời sinh lại quá đơn giản, rất dễ dàng bị người tu tiên đồng cấp nắm bắt được sơ hở mà đánh chết.
Trận pháp cao thâm như vậy lại càng không phải thứ bọn chúng có thể phá được trong thời gian ngắn.
Bởi vậy, Hàn Lập mới có thể an tâm đợi đến lúc con yêu thú thứ hai lạc vào trận pháp mới phóng tâm mà ra tay.
Chính khi hắn đang có chút bất an thì một thanh trận kỳ màu vàng cũng quang hoa đại phóng, khẽ phát ra âm thanh ông ông.
Khuôn mặt của Hàn Lập lộ ra một chút vui mừng, lập tức bắt pháp quyết đem ảo trận phong kín khí tức của Nghê Thường Thảo cách đó không xa.
Nếu không, lại dẫn đến một, hai con yêu thú nữa,hắn sẽ không thể ứng phó được.
Phong bế hoàn tất, Hàn Lập đưa một tay lên, hướng hư không nhẹ nhàng chụp một cái. Hai lá trận kỳ phát ra âm thanh khác thường tự động bay vụt đến trên tay hắn, trong miệng quát khẽ một tiếng: “Đi”.
Khúc Hồn phía sau lập tức mở miệng phun ra một đạo hoàng mang, cuồn cuộn nổi lên đem Hàn Lập hóa thành một đạo hoàng hồng bay lên trời.
Giây lát sau, hắn xuất hiện phía trên Huyễn Hình Thiên La Trận phía tây, chỉ thấy trong trận hai màu hoàng, lục đang không ngừng quay cuồng. Từ trong trận mơ hồ phát ra tiếng trâu rống như trời long đất lở.
Hàn Lập phóng ra Thần Phong Chu, ngự khí một mình bay ra.
Hắn rút ra trận kỳ màu vàng, sau khi nhẹ nhàng lay động nơi tay, từ trên cờ bắn ra một đạo hoàng quang đánh vào trận, nhất thời các loại ánh sáng trở nên mờ nhạt, lộ ra một đầu yêu thú đang bị vây bên trong.
Yêu thú này dài chừng hai, ba trượng, toàn thân tròn như quả cầu toàn thân là gai nhọn màu lửa đỏ, vừa nhìn giống như một con nhím biển thật lớn. Nhưng trên cơ thể phồng lên đó lại được bao phủ bởi mấy chục con ngươi màu xanh.
Những con ngươi đó lạnh như băng, đang liên tiếp bắn ra quang mang đỏ đậm không ngừng đánh sâu vào cấm chế của đại trận, mà thanh âm giống tiếng trâu rống chính là từ trong cái bụng mập mập kia không ngừng phát ra, bộ dạng đang nổi điên, cuồng bạo ở trong trận.
“Thiên Mục Yêu”.
Vừa nhìn rõ tướng mạo của yêu thú, Hàn Lập lập tức nhận ra lai lịch của nó, trong lòng có chút hưng phấn.
Đó là một trong ngũ cấp yêu thú thường gặp nhất trong Loạn Tinh Hải, rất phù hợp để hắn thực hành một số kỹ năng.
Hàn Lập cũng không dám trì hoãn lâu. Đây không phải là Điên Đảo Ngũ Hành Trận, có thể sẽ không chống nổi yêu thú này đánh phá thêm vài lần nữa. Vì vậy lập tức tâm niệm nhất động, hướng Khúc Hồn ra lệnh.
Nhận được phân phó, hoàng quang quanh thân Khúc Hồn lập tức biến đổi, lập tức chuyển hóa thành huyết quang trùng thiên, hai tay hợp lại rồi rất nhanh chia ra, từ trong lòng bàn tay bắn ra một đạo phi mang hình lưỡi liềm màu vàng, phóng thẳng vào trong trận hướng Thiên Mục Yêu hung hăng chém xuống.
Đúng là Khúc Hồn đã luyện hóa dung hợp với pháp bảo Hỗn Nguyên Bát.
Thiên Mục Yêu mặc dù bị vây trong trận, nhưng tựa hồ cũng biết sự lợi hại của hoàng mang, trăm con ngươi quanh thân trong nháy mắt đồng thời nhìn chòng chọc về hướng phí mang bay tới, mấy chục đạo xích mang đồng loạt phát ra, hóa thành một cột sáng màu đỏ rất lớn, ngạnh tiếp đạo hoàng mang kia, nhất thời cùng pháp bảo của Khúc Hồn hình thành cục diện so đấu pháp lực.
Thấy cảnh này, Hàn Lập chẳng những không nổi giận mà ngược lại lộ ra sắc mặt vui mừng.
Hắn đưa tay sang bên hông vỗ một cái vào túi trữ vật đang phồng lên, nháy mắt hơn trăm đạo bạch quang từ trong đó không ngừng bay ra, trong chớp mắt vây kín bốn phía quanh đại trận, lộ ra đám khôi lỗi thú dữ tợn.
Khôi lỗi thú mỗi con cao tầm một trượng, vừa hiển lộ thân hình lập tức mở miệng, quang mang đủ loại màu sắc bắt đầu được ngưng tụ lại, bộ dáng chỉ cần nhận lệnh là lập tức phát động công kích.
Lúc này, trên mặt Hàn Lập sáng rực vì hưng phấn, hắn lộn tay một cái, Hồng Tuyến Độn Quang Châm xuất hiện trên tay.
Cùng lúc, trên trăm đạo cột sáng từ miệng khôi lỗi thú đồng loạt phun ra, hướng Thiên Mục Yêu bắn tới.
Yêu thú tựa hồ nhận ra tình thế nguy hiểm, nó đột nhiên rít một tiếng, cả thân thể cuốn thành một khối cầu thật lớn chĩa đầy gai nhọn, quang mang phun ra từ trong những con ngươi biến đổi thành lục mang, lục mang này không bay ra công kích địch nhân mà ngưng tụ ở bốn phía trên nhục cầu thành một màn hào quang bao quanh người nó.
Trên trăm đạo cột sáng đồng thời đánh vào màn hào quang xanh biếc, quang mang chớp lóe cuồn cuộn, vòng bảo hộ yêu thú mặc dù vẫn còn chống đỡ được, nhưng lục quang chập chờn không ổn định, trạng thái có vẻ không duy trì được bao lâu nữa.
Mà lúc này Hỗn Nguyên Bát đã đánh tan cột sáng hồng sắc, trong nháy mắt hóa thành một vòng tròn đường kính mấy trượng, phối hợp với công kích của đám khôi lỗi, hung hăng đánh xuống vòng bảo hộ của yêu thú.
Một trận âm thanh vỡ tan thanh thúy truyền đến, màn hào quang mặc dù được Thiên Mục Yêu cố gắng cầm cự vẫn không chịu nổi song trọng công kích, hoàn toàn bị phá hủy.
Thấy cảnh này, Hàn Lập không cần suy nghĩ giương tay lên, mười mấy đạo hồng tuyến rời tay thừa cơ mà bắn vào thân thể yêu thú.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, Hàn Lập đứng giữa trận pháp, trên tay nâng một viên nhỏ hình cầu màu xanh biếc, sắc mặt vui mừng.
Dưới chân hắn là thi thể yêu thú lỗ chỗ vết thương, trên thi thể hiện ra một lỗ máu giống như nắm tay người.
“Đi”.
Hàn Lập không chần chờ lâu, sau khi dùng túi trữ vật thu lại thi thể của Thiên Mục Yêu lập tức cùng Khúc Hồn biến thành hoàng hồng sắc cuốn đi, hướng tới đại trận còn lại.
Cứ như vậy, Hàn Lập ở lại tiểu đảo này được hơn một tháng.
Hắn trước sau mấy lần nhỏ lục dịch cho Nghê Thường Thảo, khiến cho mùi thơm phát ra mạnh hơn, dần dần mở rộng phạm vi thu hút yêu thú.
Kể từ đó, thường thường cứ hai, ba ngày sẽ có yêu thú bị hấp dẫn mà đến.
Hàn Lập và Khúc Hồn một hơi tiêu diệt luôn hơn mười con yêu thú cấp năm, khiến hắn mừng như điên không thôi.
Nhưng khi Nghê Thường Thảo đạt đến bốn trăm năm tuổi thì lại đưa đến một đầu lục cấp yêu thú hiếm thấy, yêu thú Kê Quan Giao, dọa Hàn Lập nhảy dựng lên, vội vàng dùng trận pháp phong bế khí tức Nghê Thường Thảo không cho phát tán ra ngoài, làm cho con yêu thú tại phụ cận lưỡng lự một hồi rồi tức giận mà rời đi.
Hàn Lập sau cơn kinh sợ cũng hiểu ra, Nghê Thường Thảo tốt nhất chỉ nên thôi thúc đến tầm ba trăm năm tuổi là được. Tăng nhiều hơn nữa, sẽ gây sự chú ý cho cao giai yêu thú.
Vì vậy, hắn vội vàng thay đổi một gốc cây non Nghê Thường Thảo, một lần nữa thôi thúc sự phát triển.
Nhưng lúc này ngũ cấp yêu thú quanh vùng có lẽ đều bị hắn chém giết hết cả.
Sau liên tiếp sáu, bảy ngày mà không có thêm con mồi nào tới cửa, Hàn Lập và Khúc Hồn không lưu luyến mà lập tức đem trận pháp thu lại rồi hướng về phía sâu trong Ngoại Tinh Hải bay mấy ngày tìm một đảo san hô khác để bày trận, tiếp tục việc sát yêu lấy đan.
Hàn Lập sống loại cuộc sống vừa kích thích lại vừa nguy hiểm này trong Ngoại Tinh Hải năm năm.
Trong thời gian này, hắn chém giết hàng trăm ngũ cấp yêu thú, thậm chí có một vài yêu thú xa lạ chưa bao giờ nghe nói qua ở tu tiên giới. Việc này khiến cho Hàn Lập đối đầu với chúng mấy lần suýt chết…
Nếu không dựa vào Khúc Hồn và khôi lỗi không sợ chết hỗ trợ, sợ rằng cho dù có trận pháp, hắn cũng sẽ phải táng thân trong biển rộng mịt mờ.
Hơn nữa trải qua mấy năm tiêu hao, chẳng những khôi lỗi hao tổn gần hết, chỉ còn lại chừng hai mươi, ba mươi con mạnh nhất, thậm chí khí cụ bày trận cũng bị mấy đầu yêu thú tính tình dữ dằn tự bạo nên phần lớn đều bị hủy diệt hoặc hư hại, không còn được đầy đủ.
Nửa năm trước, hắn không cẩn thận đưa tới một đầu thất cấp yêu thú, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là để lại trận pháp Điên Đảo Ngũ Hành Trận, tạm thời vây khốn yêu thú này mà cùng Khúc Hồn lập tức bỏ của chạy lấy người.
Tổn thất trong năm năm lớn như thế, đương nhiên thu hoạch lại càng cực kỳ kinh người.
Trừ mấy trăm khỏa ngũ cấp yêu thú đan ra, Hàn Lập còn thu được rất nhiều tài liệu có giá trị và quý hiếm từ yêu thú, thậm chí phải vứt đi một vài thứ giá trị hơi kém để giảm bớt áp lực cho túi trữ vật.
Mặt khác nhờ vào việc liên tục tiêu diệt yêu thú, hắn đã rèn luyện kĩ thuật thực chiến đến trình độ xuất thần nhập hóa và nắm giữ không ít kỹ xảo độc môn để diệt yêu thú.
Hàn Lập hôm nay, cho dù không có Khúc Hồn cùng khôi lỗi và trận pháp hỗ trợ, một mình chống lại một đầu yêu thú cấp năm bình thường cũng có thể sắc mặt thong dong mà hạ thủ.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện