Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 394: Tu sĩ, yêu thú, tiểu đảo
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Làm cho Hàn Lập buồn bực chính là nơi này trừ các cửa hàng ra thì chung quanh đều rất vắng vẻ.
Sau khi hơi trầm ngâm một chút, hắn liền bật cười.
Hắn làm sao lại quên.
Nơi này cũng không phải là Nội Tinh Hải, có can đảm tới đây nếu không phải Kết Đan tu sĩ thì tối thiểu cũng phải có tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên.
Hơn nữa còn phân tán khắp nơi trên các yêu thú đảo.
Tu sĩ trên Ngưng Thúy Đảo này, đoán chừng đều đã ra biển săn giết yêu thú rồi.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập tiếp tục quan sát xung quanh, cân nhắc một chút, hắn liền hướng tới một cửa hiệu tạp hóa trong đám loạn thạch kia.
“Có Hải Vực Đồ vùng phụ cận bản mới nhất không?”
Trước đó hắn đã biết, Hải Vực Đồ ở Ngoại Tinh Hải đều không ngừng cập nhật, tự nhiên muốn mua cái mới nhất.
“Có, có hai loại, đơn giản và chi tiết, không biết tiền bối muốn loại nào?” Chưởng quỹ cửa hiệu tạp hóa là một trung niên nhân Luyện Khí kỳ, vừa thấy hai người Hàn Lập và Khúc Hồn tới hỏi, lập tức chấn chỉnh tinh thần.
“Chi tiết” Hàn Lập cũng không suy nghĩ nhiều.
“Hải đồ chi tiết, một trăm linh thạch”. Vị trung niên này bắt đầu hét giá.
“Một trăm?” Hàn Lập cảm giác có phải lỗ tai mình tự nhiên bị tật rồi nên nghe lầm hay không.
Lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, tỏ vẻ giận dữ, mặc dù hắn muốn tránh xa thị phi, nhưng cũng không chấp nhận bản thân bị một người tu tiên cấp thấp xảo trá lừa gạt.
“Tiền bối không nên hiểu lầm. Cái giá này cũng không phải do ta định ra, mà là phía trên quyết định, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi. Hơn nữa, bổn tiệm mua bản Hải Vực Đồ này từ một vị tiền bối với giá cũng không rẻ”. Vị chưởng quỹ này thấy sắc mặt Hàn Lập trở nên bất thiện, cũng không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại bắt đầu kể khổ.
“Ồ… Các ngươi thuộc thương minh nào?” Sắc mặt giận dữ của Hàn Lập hòa hoãn lại nhíu mày hỏi.
Hắn trong lòng hiểu rõ, thương minh có thể đem người đến yêu thú đảo mà buôn bán, khẳng định quy mô cũng không nhỏ. Nói không chừng chính là cửa hiệu của Tứ đại thương minh.
“Ha ha, tiền bối thực sự là người hiểu biết. Vãn bối là người của Phong Nhạc thương minh” Trung niên nhân nghe vậy, liền lập tức cười nói.
“Phong Nhạc minh? Một trong Tứ đại thương minh, tại Thiên Tinh Thành mở Phong Nhạc đấu giá hành?”
“Đúng vậy, tiền bối!”
Nghe tới đó, Hàn Lập cũng không dông dài nữa, liền lấy ra một khối linh thạch bậc trung.
Vị chưởng quỹ này thấy vậy liền cười ha ha đưa cho Hàn Lập khối ngọc giản.
“Mấy cửa hàng quanh đây, không phải cũng là của Phong Nhạc thương minh các ngươi chứ?” Nhìn mấy cửa hàng khác, Hàn Lập thu hồi ngọc giản, hữu hảo hỏi.
“Không có việc này đâu. Trừ nhà thu mua hàng hóa phía Tây ra, còn lại đều là do thương minh khác mở ra, cùng với Phong Nhạc minh chúng ta không có quan hệ” Trung niên nhân này sau khi liếc mắt nhìn quanh một cái liền nói, trong lời nói tràn đầy địch ý.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập không nói gì nữa, dẫn theo Khúc Hồn quay đầu đi.
Hắn mới đi ra được mấy bước, vừa phóng ra Thần Phong Chu định ngự khí phi hành thì đột nhiên một đạo lục hồng từ trên trời giáng xuống, vừa lúc hạ xuống ngay trước cửa gian thu mua hàng hóa.
Quang hoa thu liễm, lộ ra một đại hán Kết Đan vóc người khôi ngô.
“Phạm tiểu tử, sinh ý của ngươi tới rồi” Đại hán vừa hiện thân, liền hướng về phía gian thu mua hàng hóa hét lên, tiếp theo móc ra một túi trữ vật hướng xuống mặt đất.
Một luồng ánh sáng lóe lên rồi biến mất, trên mặt đất xuất hiện một thi thể quái ngư lớn hai, ba trượng.
Nói nó là ngư, chỉ là bởi vì trên thân nó có một tầng vảy màu xám mà thôi. Nhưng nó có một cái đầu dài giống rắn, trên bụng còn có một đôi lợi trảo thật lớn. Phần lưng có một lỗ máu lớn, tựa hồ Yêu Đan đã bị đại hán lấy đi.
“Ai da… Quả nhiên là Hác tiền bối, Bích Lân Ngư Yêu này rất là khó giết. Cũng chỉ có tiền bối pháp lực thâm hậu mới có thể diệt được bọn chúng”. Từ trong nhà một gã thanh niên Luyện Khí chạy nhanh ra, hai mắt cực kỳ linh động. Hắn vừa kiểm tra thi thể yêu thú, vừa không ngừng nịnh nọt đại hán kia. Những lời này làm cho gã tu sĩ Kết Đan cười to ha ha một trận, tựa hồ là một người hào sảng.
Đột nhiên, đại hán quay mặt lại. Thấy được hai người Hàn Lập và Khúc Hồn, sau khi nhìn thoáng qua, rất sảng khoái hướng bọn họ hô:
“Hai vị đạo hữu trông rất lạ, vừa tới Ngưng Thúy Đảo sao? Không biết có hứng thú cùng tại hạ đi bắt giết yêu thú không?”
Trước sự nhiệt tình như thế, Hàn Lập chỉ cười cười không nói gì, nhưng Khúc Hồn lại lắc đầu cự tuyệt.
Đại hán thấy vậy, có vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tâm nói:
“Tại hạ Hác Viễn Thiên, ở Ngưng Thúy Đảo này cũng có vài phần danh khí. Hai vị sau này nếu thay đổi chủ ý, có thể đi tìm tại hạ”. Nói xong lời này, đại hán từ trong tay thanh niên kia tiếp nhận một số lượng lớn linh thạch, sau khi nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng hóa thân thành một đạo lục hồng bay đi.
Hàn Lập im lặng đứng yên tại chỗ.
Từ lão giả mặt hồng cùng truyền tống cho tới Hác đại hán đều nhiệt tình lôi kéo, xem ra Kết Đan tu sĩ tới Ngưng Thúy Đảo hiển nhiên không có nhiều, lại đều tự hình thành các nhóm nhỏ.
Giống như trên tư liệu miêu tả, cho dù là tu sĩ Kết Đan ở Ngoại Tinh Hải này cũng phải kết bạn mà đi mới đảm bảo an toàn để săn giết yêu thú.
Nếu không phải hắn tự mình có kế hoạch khác, chỉ sợ cũng đã đáp ứng lời mời của một trong mấy nhóm đó.
Hàn Lập một mặt suy nghĩ, mặt khác cùng Khúc Hồn lên Thần Phong Chu, dựa theo phương hướng người kia mà ngự khí bay lên, hướng ra ngoài đảo mà phi hành.
Đứng trên Thần Phong Chu, hắn đem khối ngọc giản Hải Vực Đồ mới mua được nhìn kỹ một lần rồi mới thu lại.
Ngưng Thúy Đảo cũng không quá rộng lớn, chỉ sau một lúc, Thần Phong Chu đã phi tới bên bờ đảo.
Lơ lửng trên không trung, Hàn Lập nhìn xung quanh một lát, trong mắt tinh quang chợt lóe, một lần nữa điều chỉnh lại phương vị, hướng về phía biển rộng vô tận mà bay đi.
Hắn cũng không dám bay quá gần mặt nước.
Bởi vì có vài yêu thú tu vi cao thâm, cho dù nằm ở dưới đáy biển cũng có thể cách mấy trăm trượng nước biển mà lăng không hút lấy vật sống bay trên mặt nước, người tu tiên kinh động đến bọn chúng cũng đồng dạng khó thoát khỏi họa sát thân.
Hàn Lập tự nhiên là cực kỳ cẩn thận.
Nhưng ở Ngoại Tinh Hải cũng không thể phi hành quá cao, bởi vì nơi đây không chỉ có yêu thú trong biển kết đoàn kết đội để săn mồi, mà cao cao trên không trung cũng có nhiều loại yêu thú phi cầm bay lượn dò xét, nếu bị bọn chúng để ý cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Dù sao ở hải vực có rất nhiều tình huống khác nhau, không có cái gì là tuyệt đối an toàn cả.
Hàng năm, có rất nhiều tu sĩ truyền tống đến các yêu thú đảo để thực hiện mộng đẹp săn giết yêu thú, nhưng cũng có không ít người sau khi rời đảo vĩnh viễn không trở về.
Chuyện tu sĩ Kết Đan săn giết yêu thú không được, ngược lại bị yêu thú cấp cao nuốt chửng cũng chẳng phải là hiếm lạ.
Có thể thấy, hoạt động săn giết yêu thú ở Ngoại Tinh Hải có không ít chỗ tốt khiến cho người ta phải thèm đỏ mắt, nhưng cũng tồn tại những nguy hiểm rất lớn.
Cho nên những tu sĩ ra biển, cơ bản đều sẽ tự động cùng những người quen biết tụ tập lại, tạo thành những đoàn thể cố định cùng nhau hành động.
Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng tụ tập quá nhiều nhân thủ cùng nhau ra biển như thế cũng là điểm cấm kỵ.
Bởi vì trước kia, từng có chuyện tất cả tu sĩ trên một yêu thú đảo đã phạm sai lầm là toàn bộ cùng nhau đi săn giết yêu thú.
Kết quả là những tu sĩ này chỉ tự mãn được một thời gian, thì dẫn tới việc bị vài con cao giai yêu thú trong biển sâu ngoài thất cấp cùng với một đoàn yêu thú vây công, chẳng những những tu sĩ này chết thảm, ngay cả yêu thú đảo cũng bị đám yêu thú này hủy mất.
Sau khi chuyện như vậy xảy ra hai lần nữa thì không còn ai dám tụ tập quá nhiều người cùng hành động, nhiều lắm thì chỉ là nhóm nhỏ vài người cho tới mười mấy người mà thôi.
Việc này cũng tạo thành cục diện, trên các yêu thú đảo đều có rất nhiều tiểu đoàn thể, các tu sĩ độc hành tu vi cao thâm đều bị lôi kéo vào một nhóm nào đó.
Xem xong những tin tức như vậy, sau khi rời khỏi Ngưng Thúy Đảo, thần sắc Hàn Lập trở nên cẩn trọng.
Hắn chẳng những phóng ra thần thức cường đại, đem phạm vi mấy chục trượng xung quanh bao trùm mà đồng thời còn toàn lực khu động Thần Phong Chu biến thành một đạo bạch quang, lấy tốc độ cực nhanh phá không phi hành.
Sau khi bay được vài canh giờ thì dừng lại để xác định phương vị, đề phòng lệch khỏi quỹ đạo hướng tới địa phương mà hắn muốn đi.
Phải nói là vận khí của Hàn Lập không tệ.
Dọc theo đường đi trừ một lần phát hiện ở xa xa có yêu thú cấp năm đang chơi đùa trên mặt biển, ngoài ra thì không gặp phải phiền phức gì.
Sau ba ngày bay không ngừng nghỉ như vậy, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một tòa tiểu đảo toàn một màu hỏa hồng.
Đợi đến khi bay lại gần nhìn kỹ, mới có thể nhìn ra đảo này là do rất nhiều san hô màu đỏ tươi tụ lại từng đống mà thành, dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào phát ra ánh sáng lấp lóe, thật sự là xinh đẹp mê người.
Hàn Lập đứng trên không trung đảo này, mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện