Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 393: Ngưng Thúy Đảo
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Trong hai năm này, Hàn Lập từng mấy lần đến phường thị bổ sung tài liệu để luyện chế khôi lỗi, nhờ đó cũng quen biết vài vị điếm chủ. Cho nên sau khi ghé qua hỏi thăm tin tức cần thiết thì hắn cùng Khúc Hồn đến một hiệu sách có tên Bạch Môn Các.
Nơi này quả nhiên có tư liệu của tất cả các yêu thú ở Loạn Tinh hải, điều này làm cho Hàn Lập rất hài lòng, hắn bỏ hơn một trăm khối linh thạch để sao chép lại số tư liệu này. Còn tài liệu của các yêu thú Ngoại Tinh Hải thì Hàn Lập tìm thấy ở một tiểu điếm cũ.
Sau khi đạt được mục đích, vốn định lập tức trở về động phủ nhưng khi đi qua một gian hàng chuyên môn bán túi trữ vật và túi linh thú, thì hắn giật mình nhận ra, sắp tới thứ mà hắn muốn mang theo bên người thật sự là rất nhiều. Cái khác không nói, hơn hai trăm khôi lỗi thú đã chiếm ba, bốn cái túi trữ vật bình thường, như thế thực sự khá bất tiện. Huống hồ hắn định ra biển săn yêu thú, trừ yêu đan ra, các tài liệu hi hữu từ trên thân chúng cũng có giá trị không nhỏ, tự nhiên không thể vứt bỏ. Vì vậy, hắn cần phải chuẩn bị mấy cái túi trữ vật dung lượng lớn hơn.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập có chút đau khổ đi ra khỏi cửa hàng này. Hắn tiêu tốn hơn một ngàn linh thạch để mua hai cái túi trữ vật dung lượng cực lớn, cơ hồ lớn hơn mấy túi trữ vật hắn có trước kia cả chục lần, hẳn là cũng đủ sử dụng.
Khi Hàn Lập ngang qua phòng đấu giá Phong Nhạc thì không nhịn được liếc mắt xem xét. Danh mục vật phẩm đấu giá treo ở trước cửa, khiến cho hắn thèm thuồng không thôi. Chẳng những có yêu đan trân quý của yêu thú cấp năm, cấp sáu mà còn có rất nhiều tài liệu cao cấp để luyện chế pháp bảo, cùng với rất nhiều vật phẩm trân quý mà hắn căn bản chưa từng nghe qua.
Đáng tiếc, những vật phẩm tại phòng đấu giá đệ nhất Thiên Tinh thành này tuy tốt, nhưng cũng không phải để cho những tu sĩ chỉ có mấy ngàn linh thạch như hắn có thể mua được. Bởi vì bất luận vật phẩm quý hiếm ra sao đi nữa, chỉ cần vừa vào nơi đấu giá này lập tức giá trị sẽ cao hơn phân nửa. Nếu là linh thảo ngàn năm, tất nhiên cũng có giá trên trời. Nhưng đáng tiếc, Hàn Lập không muốn gặp phiền phức.
Mặc dù hắn cảm thấy linh thạch không đủ nhưng cũng không phải là đến mức quá khẩn cấp, cho nên nhiều thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Nhìn giá cả những vật phẩm đấu giá này, trong lòng Hàn Lập có chút vị chua chát, liền trực tiếp trở về động phủ.
Một tháng tiếp theo, hắn tập trung nghiên cứu về nơi xuất hiện, tập tính và nhược điểm của các loại yêu thú ở Ngoại Tinh Hải. Hắn cũng hình dung, lên kế hoạch, nếu đụng tới các yêu thú nào thì nên dùng thủ đoạn nào để đối phó hiệu quả nhất.
Nhưng vào một ngày của tháng sau đó, Hàn Lập đột nhiên cười ha hả, cầm một cái ngọc giản, chân tay múa máy, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Kế đến, hắn bay nhanh khỏi động phủ, một lần nữa hướng phía phường thị…
Chớp mắt, lại nửa năm nữa trôi qua…
Hàn Lập và Khúc Hồn xuất hiện tại khu vực tầng thứ năm mươi của Thiên Tinh Thành. Trước mắt hắn lúc này là một tòa đại điện bằng cẩm thạch, mặt trước có một cái biển lớn mấy trượng, ghi ba chữ kim phấn, Tinh Không Điện.
Trước cổng vào đại điện không một bóng người. Hàn Lập dẫn theo Khúc Hồn bình tĩnh đi vào. Qua một đoạn hành lang ngắn, một gian đại sảnh trống trải rộng hơn hai mươi trượng xuất hiện, nơi này đang có bốn nam, một nữ tu sĩ đang nói chuyện cùng một vị bạch y tu sĩ, đích thị là người của Thiên Tinh Cung. Phía sau lưng bọn họ là rất nhiều truyền tống trận có kích cỡ giống nhau, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi. Bên cạnh mỗi truyền tống trận còn có một khối bia đá nhỏ ghi tên địa điểm truyền tống, rất dễ phân biệt.
Hàn Lập không nhìn nhiều mấy cái truyền tống trận mà chỉ dùng thần thức đảo qua vài tên tu sĩ kia, lập tức trong lòng có chút hoảng sợ. Sáu gã tu sĩ này, lại có đến ba nguời có tu vi Kết Đan, ba người còn lại cũng là Trúc Cơ trung, hậu kỳ. Thấy Hàn Lập và Khúc Hồn hai người đi đến, mấy người này có chút ngoài ý muốn nhìn sang.
Tên bạch y tu sĩ Kết Đan kia, thấy hai người Khúc Hồn và Hàn Lập thì lộ ra một chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Năm tên tu sĩ còn lại, vừa thấy có hai người đến thì đại đa số đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Hai vị đạo hữu cũng muốn đi yêu thú đảo sao? Không bằng cùng bọn ta truyền tống một lần. Phí dụng truyền tống trận thì dựa theo đầu người mà phân chia, thế nào?” Vị phụ nhân xinh đẹp hơn ba mươi tuổi thản nhiên cười nói với hai người. Nghe vậy Hàn Lập không lập tức trả lời, mà hướng về phía bạch y tu sĩ quản lý truyền tống trận hỏi:
“Tiền bối, như vậy có được không?”
“Đương nhiên có thể, truyền tống trận không dựa vào số người để thu phí, mà dựa theo số lần truyền tống. Truyền tống một người là bảy trăm linh thạch, mà truyền tống bảy người cũng là bảy trăm linh thạch. Nhưng một lần nhiều nhất chỉ có thể truyền tống bảy người” Bạch y tu sĩ lãnh đạm nói.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập cung kính cảm ơn một tiếng, rồi quay đầu cười hỏi:
“Không biết các vị đạo hữu định đến yêu thú đảo nào? Tại hạ và sư thúc nhất định phải đi Ngưng Thúy Đảo”.
Vị phụ nhân Trúc Cơ hậu kỳ này đầu tiên là sửng sốt, quay đầu lại xem xét mấy người phía sau rồi lập tức cười hì hì:
“Thật là trùng hợp quá! Mấy người chúng ta cũng định đi Ngưng Thúy Đảo, vừa lúc chung đường rồi!”
Hàn Lập tuy thần sắc không biến, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng. Cái gì mà “Vừa lúc chung đường?” Bộ dáng mấy người này rõ ràng đi đến yêu thú đảo nào cũng không sao cả. Bất quá, nếu có thể tiết kiệm mấy trăm linh thạch, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng.
Kế tiếp, Hàn Lập đóng hai trăm linh thạch, đám người phụ nhân kia đóng năm trăm linh thạch rồi cùng đến trên truyền tống trận có chữ Ngưng Thúy Đảo. Mà bạch y tu sĩ sau khi thu linh thạch của bọn họ, phân cho bọn hắn mỗi người một tờ truyền tống phù dán lên người. Phù này và Đại Na Di lệnh có hiệu quả bảo vệ giống nhau, phòng ngừa bọn họ trong lúc truyền tống cự ly xa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Truyền tống phù mặc dù có thể dùng để bảo vệ khi truyền tống cự ly lớn, nhưng vẫn giới hạn một khoảng cách nhất định, mà cũng chỉ có thể sử dụng một lần. Bởi vậy căn bản không thể được so với Đại Na Di lệnh. Bất quá cho dù như vậy, phù này cũng là vật hi hữu, chỉ có phù sư của Tinh Cung mới có thể luyện chế, bên ngoài căn bản không có. Trong lúc tâm lý Hàn Lập có chút khẩn trương thì vài khỏa linh thạch xung quanh truyền tống trận đã phát ra bạch quang chói mắt.
Truyền tống rất thuận lợi.
Sau khi luồng bạch quang nhạt đi, bảy người Hàn Lập xuất hiện tại một cái thạch ốc đơn sơ, bên trong phòng trừ một gã tu sĩ Tinh Cung mặt không chút biểu tình ra, thì không có một bóng người.
Vị Tinh Cung tu sĩ này chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, đang khoanh chân đả tọa trong thạch ốc. Mặc dù thấy bảy người Hàn Lập truyền tống tới, nhưng sau khi lạnh nhạt liếc nhìn một cái, liền khẽ nhắm hai mắt, không hề chú ý tới bọn họ nữa. Hàn Lập cảm nhận được một chút linh khí ba động không tầm thường, xem ra thạch ốc này đã bị trận pháp cấm chế gì đó bao phủ.
Cửa lớn của thạch ốc mở một nửa, xuyên qua khe hở có thể nghe thấy bên ngoài có một ít âm thanh nói chuyện loáng thoáng, cũng ngẫu nhiên có bóng người chớp động. Trong lúc Hàn Lập tò mò đánh giá bốn phía xung quanh thì năm người kia đã rời khỏi truyền tống trận, một vị lão giả sắc mặt đỏ tía trong nhóm đột nhiên quay lại nói với Khúc Hồn:
“Vị đạo hữu này có hứng thú liên thủ không? Thu được yêu đan, sau khi bán linh thạch mọi người cùng phân chia”, lão giả này là tu sĩ Kết Đan trong số năm người kia.
“Không cần, hai người bọn ta có kế hoạch khác. Mấy vị đạo hữu bảo trọng” Khuôn mặt xấu xí của Khúc Hồn không lộ ra vẻ gì khác, nhưng một lời liền cự tuyệt.
Lão giả thấy Khúc Hồn không muốn gia nhập thì có vẻ hơi thất vọng, thở dài một tiếng nói:
“Thật là đáng tiếc. Nếu có thêm đạo hữu gia nhập, cho dù bắt giết lục cấp yêu thú cũng có mấy phần nắm chắc rồi”.
“Xem bộ dáng của hai vị, hẳn là lần đầu tiên tới yêu thú đảo? Tại hạ cho nhị vị một lời khuyên, nơi đây chẳng những phải cẩn thận yêu thú cấp cao, mà còn càng phải đề phòng một ít bại hoại và tà tu đánh lén. Có thể nói, nếu liên kết mấy người cùng nhau hành động thì tốt hơn. Tại hạ luôn luôn hoan nghênh đạo hữu gia nhập”. Nói xong, lão giả liền dẫn theo mấy người rời đi.
Hàn Lập im lặng một lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng, rồi mang theo Khúc Hồn ra khỏi gian thạch ốc.
“Đây là..?” Hàn Lập có chút ngạc nhiên nhìn khung cảnh ngoài thạch ốc. Có thể nói địa phương trước mặt hắn là phố nhỏ cũng không sai, phụ cận chẳng những có cửa hiệu tạp hóa, cửa hàng bán pháp khí, phù lục, thậm chí còn có mấy nơi thu mua hàng hóa, bên trong mỗi cửa hàng đều có một gã chưởng quỹ đang uể oải ngồi đó.
Các cửa hàng này rất đơn sơ, nếu không phải dùng đá thô chất lên mà thành thì cũng chỉ là mấy mảnh gỗ ghép lại với nhau, thật sự đơn giản đến mức không thể hơn được nữa. Hàn Lập hoài nghi, nếu có một trận gió lớn thổi qua, mấy gian hàng này còn có thể sót lại chút một chút tàn tích nào không. Ở ngã tư đường này, lấy căn thạch ốc hắn vừa mới đi ra làm trung tâm, trong một khoảng diện tích nhỏ, đông một tòa nhà, tây một gian hàng xây dựng rất lộn xộn làm cho người ta nhìn vào vô cùng không thoải mái.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện