Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 390: Cự thành
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Theo thời gian Thần Phong Chu tiếp cận, điểm đen dần dần hiện ra là một cự vật cực lớn, hình dạng tựa như một khối trụ hướng lên trời, phảng phất phát ra khí thế kinh nhân.
Khi Hàn Lập phi hành đến gần hơn, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn rõ được cự vật này.
Đây là một tòa thành thị, hơn nữa diện tích tòa thành thị này bao trọn cả hòn đảo, một siêu cấp thành thị.
Nhưng điều khiến cho Hàn Lập cảm thấy ấn tượng chính là cấu trúc hùng vĩ của nó, tòa thành không kiến tạo trên mặt đất bằng phẳng mà toàn bộ kiến trúc dựa vào cự sơn cao vạn thước, xuyên qua tầng mây ở trung tâm đảo làm gốc, tạo thành hình xoắn ốc.
Dưới chân núi, từng tầng từng tầng kiến trúc kéo dài đến bên bờ của hải đảo, cơ hồ không có một khe hở.
Khí thế này không thể nghi ngờ, khẳng định là đệ nhất đại thành của Loạn Tinh Hải, Thiên Tinh Thành.
Nhìn thành ốc cao đến tận trời, nhà cửa dày đặc tựa như những con kiến, Hàn Lập không khỏi choáng ngợp một lúc lâu.
Đến khi Thần Phong Chu tiếp cận hải đảo hơn mười dặm thì hắn mới hồi phục tinh thần, điều khiển pháp khí bay chậm lại.
Bởi vì xung quanh không chỉ một mình Hàn Lập ngự khí phi hành, những địa phương hoặc gần hoặc xa thỉnh thoảng xuất hiện vài đạo hào quang, xem phương hướng đều đang tiến đến Thiên Tinh Thành.
Hàn Lập thầm than trong lòng, không hổ là đệ nhất đại thành, vùng ngoại thành xa như vậy vẫn dễ dàng nhìn thấy người tu tiên khác.
Tiến về phía trước hơn mười lý, các sắc hào quang trên bầu trời ngày càng nhiều, bên dưới cũng xuất hiện nhiều hải thuyền thật lớn, đang nương gió vượt sóng.
Khiến cho Hàn Lập không biết nói gì chính là các tu sĩ không chỉ ngự khí phi hành trên không trung mà còn có những tu sĩ ngồi thuyền nhỏ hoặc là cưỡi các loại yêu thú cấp thấp phi hành trên mặt biển, rất là tấp nập.
Hắn lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái một chút, liền đề thăng tốc độ cao hơn tiến tới.
Trong chốc lát công phu, Hàn Lập đã đến tòa cự thành.
Phía trước hắn lúc này là một bức tường cao hơn mười trượng chạy dọc theo bờ biển, mà dưới chân tường đá không nhìn thấy cuối kia, Hàn Lập nhìn thấy mười mấy tòa nhà lớn nhỏ trên một bến cảng.
Có hải thuyền của phàm nhân trên bến, cũng có đủ loại yêu thú trong biển. Đương nhiên nhiều nhất chính là các tu sĩ từ một cửa thành nhỏ tiến vào trong, Hàn Lập cũng hóa thành một đạo thanh quang bay về hướng cửa thành.
Nói là nhỏ nhưng khi Hàn Lập hạ xuống thì không khỏi nhếch miệng tự giễu mình.
Phía trước Hàn Lập là vài vị nữ tử tướng mạo đoan trang, tu vi tựa hồ Trúc Cơ trung kỳ.
Cùng hắn ở trước cửa thành có hai vị tu sĩ nho nhã áo trắng đang nói vài câu gì đấy, liền xuất ra vài khối linh thạch, từ trong tay đối phương tiếp nhận một chiếc nhẫn tùy ý đeo lên tay.
Sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong thành.
Hàn Lập lúc này mới mang theo Khúc Hồn không nhanh không chậm đi đến.
“Hai vị dừng lại một chút. Có ở lại lâu trong thành hay không, nếu là…”
“Ồ, thì ra là tiền bối! Hoan nghênh tiền bối đến Thiên Tinh Thành. Dựa theo quy định của bổn thành, tu sĩ Kết Đan kỳ không cần nạp phí tổn khi lưu lại trong thành, đây chính là thân phận hoàn, mời tiền bối nhận lấy”.
Vị tu sĩ áo trắng vốn đang định lặp lại mấy câu nói không biết bao lần, nhưng vị tu sĩ bên cạnh phát hiện ra tu vi của Khúc Hồn, vội vàng ngắt lời hắn, rồi lộ ra thần sắc cung kính chào đón. Từ trong tay áo xuất ra một hồng sắc giới chỉ đưa đến.
“Ta là lần đầu tiên đến Thiên Tinh Thành. Giới chỉ này để làm gì?” Khúc Hồn có chút khàn khàn nói.
“Đây là linh hoàn chứng minh thân phận, màu lam là tu sĩ lưu trú tạm thời ở bổn thành, chỉ cần nộp ba khối linh thạch là có thể thông qua. Mà đỏ thì có thể ở lại vĩnh viễn, tu sĩ bình thường phải nộp tám trăm linh thạch. Nhẫn màu lam chỉ phát sáng trong bảy ngày, sau bảy ngày linh quang hoàn toàn biến mất, chủ nhân chiếc nhẫn phải ly khai khỏi Thiên Tinh Thành hoặc là đến cửa thành đổi một chiếc khác, linh quang của chiếc nhẫn màu đỏ này là vĩnh viễn, chẳng qua cần phải trích huyết nhận chủ mới phát sáng, như vậy cũng không sợ người khác cướp được”, vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ áo trắng không nhanh không chậm giải thích, đồng dạng cũng giương lên bàn tay của chính mình, đồng dạng có một chiếc nhẫn lấp lóe hồng quang.
Khúc Hồn yên lặng gật đầu tiếp lấy chiếc nhẫn này. Xem xét một chút rồi nhỏ tinh huyết lên trên, sau đó đeo vào.
“Phiền toái đạo hữu cấp cho tại hạ một giới chỉ màu đỏ đi, tại hạ muốn ở lâu trong thành”. Hàn Lập mỉm cười từ trong túi trữ vật lấy linh thạch ra đưa cho gã tu sĩ canh cổng.
Hai gã áo trắng có chút bất ngờ, nhìn Hàn Lập nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức tiếp nhận linh thạch, sau đó đưa cho Hàn Lập một linh hoàn màu đỏ.
Hàn Lập cũng nhỏ một giọt máu lên, sau đó mỉm cười cùng Khúc Hồn vào thành.
Ngã tư phía sau cửa thành khá rộng rãi, cơ bản có thể chứa được bốn người sóng vai hoặc hai cỗ thú xa song song mà đi.
Dọc hai bên là các tòa nhà bằng đá, đây là cửa hàng của phàm nhân mua bán các vật phẩm bình thường, cũng chẳng có gì đáng để xem.
Trên đường cơ hồ không hề có tu sĩ nào cả, chỉ có một ít phàm nhân mua một ít thứ hoặc đang nói chuyện. Hai vị tu sĩ Hàn Lập và Khúc Hồn xuất hiện cũng không gây nên sự chú ý nào cả.
Hàn Lập thoáng dò xét một chút liền lơ đãng nhìn lên bầu trời, phát hiện phía trên có không ít đạo hào quang phi hành qua lại.
Đệ nhất đại thành ở Loạn Tinh Hải này cũng không hề có cấm chế cấm bay gì, điều này khiến cho Hàn Lập có chút bất ngờ.
Chẳng qua điều này lại càng thuận tiện cho hắn và Khúc Hồn, Hàn Lập khoát tay xuất ra Thần Phong Chu, đang muốn cùng Khúc Hồn ngự khí bay đi.
“Nhị vị tiên sư chậm đã”.
Đột nhiên một âm thanh nam tử truyền đến, một hán tử gầy gò từ trong gian khách điếm bên đường đi tới. Vẻ mặt cung kính hướng đến hai người Hàn Lập thi lễ.
Hai mắt người này chớp động không thôi, vừa thấy liền biết chính là một kẻ tâm cơ, nhưng trên người hắn cũng không có pháp lực dao động gì cả, rõ ràng chỉ là một phàm nhân.
Hàn Lập có chút kinh ngạc, nhíu nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì? Ta có biết ngươi?”
“Ha ha! Tiểu nhân là Lỗ Nhị, cũng là lần đầu nhìn thấy hai vị tiên sư” Vị hán tử gầy gò này cười nói.
Nghe vậy thần sắc Hàn Lập trầm xuống, lộ ra một chút không hài lòng, nhưng cũng chờ xem hắn muốn nói điều gì.
“Nhị vị tiên sư có phải lần đầu đi đến Thiên Tinh Thành? Khẳng định đối với các địa phương cùng với tình huống ở đây rất lạ lẫm. Tiểu nhân từ nhỏ đã lớn lên ở nơi đây, đối với tòa thành này hiểu rõ như lòng bàn tay. Nếu nhị vị tiên sư muốn đến nơi nào hoặc là có sự tình gì cần hỗ trợ dẫn đường, khẳng định sẽ giảm đi không ít phiền toái. Chỉ cần tiên sư cấp cho ta hai viên linh thạch mà thôi”.
Nói xong những lời này, Lỗ Nhị kia lộ ra thần sắc đầy chờ đợi nhìn Hàn Lập.
Hắn đã nhìn ra rằng vị thanh niên trước mắt này mới chính là người làm chủ trong hai người.
Hàn Lập khẽ cười.
“Lỗ Nhị phải không? Nếu làm ta vừa lòng, có thể cho ngươi năm viên linh thạch. Nhưng nếu ta không hài lòng thì một viên linh thạch cũng không có”.
Hàn Lập tựa cười như không cười nói. Liền không nhìn đến đối phương, bước thẳng lên Thần Phong Chu.
Đứng trên pháp khí, Hàn Lập nhìn về Lỗ Nhị đang đứng ở một bên kia.
Lúc này, khuôn mặt vị phàm nhân này có vẻ chần chừ, vừa thấy Hàn Lập nhìn đến hắn, liền cắn răng một cái nói:
“Được. Như những lời tiên sư đại nhân nói. Ta nhất định sẽ làm cho hai vị vừa lòng”.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, Thần Phong Chu dưới chân dừng lại một chút dường như đợi người kia.
Lỗ Nhị thấy vậy vội vàng đi đến, cẩn thận đứng lên trên.
Sau đó, Thần Phong Chu chậm rãi bay lên, hướng đến tòa cự sơn ở trung tâm thành.
Trên không trung hơn mười trượng Hàn Lập quay đầu nhìn về Lỗ Nhị, người này trên mặt có vài phần căng thẳng nhưng chưa đến mức chịu không nổi. Hắn gật nhẹ đầu, tùy ý hỏi:
“Xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ không phải là lần đầu ở trên pháp khí ngự không phi hành! Trước kia thường hay giúp các tu sĩ dẫn đường sao?”
“Đích xác trước kia đã giúp qua năm sáu vị tiên sư đại nhân, nhưng ở trên không trung như vậy cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi” Lỗ Nhị miễn cưỡng cười nói, trên không trung cao hơn mười trượng đối với phàm nhân mà nói tựa hồ gió lớn lắm.
Nhìn khuôn mặt có chút phát xanh của Lỗ Nhị, Hàn Lập thản nhiên cười, quang hoa trên tay chợt lóe lên, tiếp theo xuất hiện một tầng bảo hộ màu lam xuất hiện bốn phía xung quanh Thần Phong Chu, bao phủ ba người ở bên trong.
Nhất thời sắc mặt của Lỗ Nhị tốt hơn rất nhiều.
Cũng không chờ Lỗ Nhị mở miệng nói cảm tạ, Hàn Lập hỏi tiếp:
“Trước tiên giới thiệu cho ta địa phương nào tu sĩ có thể yên tĩnh tu luyện, ít bị quấy rầy đi”.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện