Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 388: Khúc Hồn ma uy
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Hàn Lập và Khúc Hồn ngự khí bay ra khỏi tiểu đảo, chưa kịp rời khỏi bao xa, sắc mặt Hàn Lập bỗng nhiên trầm xuống, ngưng Thần Phong Chu lại.
“Không cần che giấu nữa, xuất hiện đi!” Hàn Lập nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Ồ!” Từ trong hư không phát ra một tiếng kinh ngạc.
Quang hoa lên tiếp chớp lên, bảy tám tu sĩ Trúc Cơ lộ ra thân hình cách đó không xa.
“Hàn Lập, ngươi cùng với Khúc tu sĩ vì Hàng Trần Đan mà sát hại Cổ trưởng lão, môn hạ của đảo chủ Khôi Tinh Đảo, sự tình đã bại lộ, ta là chấp pháp tu sĩ, phụng mệnh Mộc đảo chủ đến chế trụ ngươi giao cho đảo chủ trừng phạt, ngươi tốt nhất mau mau thúc thủ chịu trói đi!” Một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ vừa hiện thân liền ngạo nghễ lớn tiếng với Hàn Lập.
Hàn Lập và Khúc Hồn vì muốn tránh tai mắt của mọi người nên thu liễm tu vi của chính mình, những người này phán đoán sai lệch tu vi của hai người nên mới có vẻ tự cao tự đại như thế.
Tuy bọn họ có chút giật mình, Hàn Lập lại phát hiện ra tung tích của bọn họ trước, khiến cho mai phục thất bại.
Nhưng lấy nhân thủ cùng tu vi của bọn họ, đối phó với một gã Luyện Khí kỳ cùng một Trúc Cơ kỳ kia vẫn là sự tình đơn giản.
Bởi vậy bọn họ căn bản là không e ngại gì cả, rõ ràng là muốn làm cứng.
Hàn Lập lạnh nhạt nhìn mấy người bọn họ, thản nhiên hỏi: “Các ngươi là tu sĩ của Khôi Tinh Đảo? Nói ta sát hại tu sĩ kia, có chứng cứ gì không?”
Nghe vậy lão giả đầu bạc liền cười lạnh nói: “Thì sao? Ngay cả Miêu trưởng lão của Lục Liên Điện làm chứng ngươi còn muốn không nhận sao? Không cần phải thanh minh! Mộc đảo chủ đã truyền lời xuống, hai sư điệt các ngươi xảo trá dị thường, một khi phát hiện lập tức phế bỏ tu vi rồi nói sau”.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, gương mặt mang theo một tầng hàn ý: “Phế bỏ tu vi? Mộc đảo chủ không định cho hai người chúng ta nói một câu sao?”
“Hắc hắc! Các ngươi lẩn trốn đã mấy năm, chứng cớ sớm đã kết luận rõ ràng, còn muốn nói cái gì? Mọi người động thủ, mau bắt hai người này về lĩnh thưởng.” Lão giả đầu bạc không kiên nhẫn trừng mắt quay sang những người khác phân phó.
Nhất thời, các tu sĩ này không nói một lời lập tức động thủ, đồng loạt tế xuất các loại pháp khí, đủ loại hào quang hung hăng phóng về phía Hàn Lập.
Mí mắt Hàn Lập khẽ giật một chút.
Chẳng phải nói muốn chế trụ rồi phế tu vi của chính mình sao? Xem hung quang trong mắt bọn họ rõ ràng là muốn đánh chết đối phương mới đúng.
Tuy không biết bên trong có ẩn tình gì hay không. Nhưng như vậy là đủ cho Hàn Lập động sát tâm.
“Khúc Hồn, giết sạch bọn họ! Không để cho một ai chạy thoát!” Âm thanh của Hàn Lập tuy không lớn những lạnh băng cực kỳ.
Khúc Hồn đang đứng ở phía sau, âm trầm tiến lên từng bước, trên người tỏa ra huyết quang kinh người, trong khoảnh khắc toàn thân biến thành một luồng ánh sáng chói mắt.
Hắn gầm lên một tiếng, một đoàn huyết quang dưới chân chợt lóe, lao thẳng tới đón đỡ đám pháp khí kia.
Rất nhanh hào quang của các pháp khí biến mất nhưng huyết sắc lại đại thịnh, từng kiện từng kiện bị khóa chặt bên trong một cái lồng bằng máu lơ lửng trên không.
Thân hình của Khúc Hồn xuất hiện ở trung tâm luồng huyết quang. Tay kết pháp ấn, mở miệng quát một chữ “Cấm!”.
Hắn vung tay áo lên, từng kiện pháp khí nối nhau bay vào, biến mất không thấy.
Một màn này diễn ra trong nháy mắt, lúc này Khúc Hồn mới chuyển hướng nhìn đến đám chấp pháp tu sĩ phía xa, cả bọn đang kinh hoảng, trợn mắt há hốc mồm.
“Kết Đan kỳ! Hắn là tu sĩ Kết Đan kỳ! ”.
Không biết là người nào trong bọn họ nhận ra tu vi chân chính của Khúc Hồn, tiếng la hoảng hốt vừa ra, sắc mặt cả đám người liền biến thành màu xám như tro.
Hai tên tu sĩ trong nhóm có chút thông minh, lập tức quay đầu ngự khí chạy như điên.
Mà lão giả tóc bạc cầm đầu kia bao nhiêu ngạo khí bay mất tăm, trên mặt chỉ còn có thần tình không thể tin nổi.
Khúc Hồn một khi đã nhận được sự phân phó của Hàn Lập, làm sao có thể để cho những tên kia đào thoát được.
Hai mắt hắn bỗng nhiên hóa hồng như máu, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người bỏ chạy kia, thoáng nhấc tay, hai đạo huyết trụ màu đỏ phóng ra, tốc độ nhanh vô cùng, chớp lóe lên một phát đã bắn trúng lưng hai tu sĩ đang bỏ chạy kia.
Hai gã tu sĩ này, một người mang hộ giáp màu vàng lập lòe tinh quang, người còn lại trên thân quấn lấy một sợi xích màu xanh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với cột sáng lập tức cả pháp khí lẫn người đều bị huyết quang đánh thành bụi phấn.
Thấy tình huống như vậy, mấy tu sĩ đang định bỏ chạy còn lại lập tức mặt tái mét không còn chút máu.
Lão giả đầu bạc kinh hoàng, vội vàng cao giọng hô lên:
“Tiền bối, hiểu lầm! Đây đều là hiểu lầm…”
Khúc Hồn căn bản không kiên nhẫn nghe đối phương nói nhảm, đầu vai tiếp tục run lên.
Huyết quang thoát ly khỏi thân thể hướng đến bầu trời bay lên, chớp mắt hình thành một đám huyết vân khổng lồ treo trên đầu chúng tu sĩ.
Hắn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết màu tím bắn thẳng vào huyết vân, huyết vân lập tức biến thành một luồng tử hỏa bao kín một mảng trời, ào ào đánh xuống đám chấp pháp tu sĩ bên dưới.
Lão giả đầu bạc cùng với những tu sĩ khác đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, tất cả đều không cam lòng đồng loạt tế xuất ra các loại pháp khí phòng ngự, cùng cầu xin tha thứ.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Khúc Hồn, bọn họ chỉ chống đỡ được trong chốc lát, cuối cùng cả người lẫn pháp khí phòng ngự đều hóa thành tro bụi.
Thân hình Khúc Hồn chợt lóe lên, đem mấy túi trữ vật đang rơi xuống đều thu lấy trong tay.
Hàn Lập cũng đã sớm thu về hai túi trữ vật của hai gã tu sĩ bỏ chạy, xong xuôi hắn ngự khí đến bên cạnh Khúc Hồn.
“Đi thôi! Nếu có tu sĩ Kết Đan đến đây sẽ phiền toái lớn” Hàn Lập sau khi nhìn bốn phía thì thào tự nói.
Như là cùng Khúc Hồn nói chuyện lại như là tự mình lẩm bẩm.
Thân hình Khúc Hồn lóe lên bước vào Thần Phong Chu, Hàn Lập lập tức thúc dục pháp khí, hóa thành một đạo bạch quang phá không mà đi.
Sau một khắc, một lam một đỏ lưỡng đạo ánh sáng kéo dài từ Khôi Tinh Đảo bay đến, đảo mắt liền đến địa phương Khúc Hồn đánh chết các chấp pháp tu sĩ kia.
Quang hoa chói mắt sau khi thu liễm, hiện ra thân hình một lão giả vẻ mặt gian trá cùng một vị trung niên cả người đầy bụi bặm xuất hiện giữa không trung.
“Chính là nơi này, linh khí nơi đây vừa mới hết dao động, xem ra hung thủ vừa rời khỏi không lâu” Trung niên nhân âm trầm nói.
Trong nhóm chấp pháp đệ tử vừa rồi có một người chính là đệ tử của hắn.
Ngay khi người này vừa mới chết, nguyên thần bài trên tay trung niên nhân liền xuất hiện dị biến, hắn lập tức biết đệ tử của mình đã gặp nạn, vội vàng cùng một vị bạn tốt từ trong động phủ phi độn đến, không nghĩ là đã chậm một bước.
“Viên đảo chủ! Ta dùng Phù Vân Tầm Tung Thuật tra xét được phương hướng rời đi của hung thủ, hiện tại truy đuổi theo còn có ba thành cơ hội để ngăn đối phương lại”.
Lão giả chỉ chỉ phương hướng Hàn Lập bỏ chạy, ung dung nói.
“Được, hai người chúng ta đuổi theo, nhất định phải bắt được hung thủ!” Bụi khí trên người trung niên nhân bành trướng, lộ ra một vẻ mặt dữ tợn.
“Nhưng căn cứ theo dao động của linh khí nơi đây, đối phương khẳng định là Kết Đan kỳ tu sĩ. Tuy ra tay chỉ là một người nhưng ai biết còn có kẻ khác hay không đây? Viên đạo hữu sao lại vì một gã đệ tử bình thường mà đi xung đột với tu sĩ đồng cấp chứ?” Lão giả bỗng nhiên chuyển lời, muốn khuyên nhủ trung niên nhân thay đổi chủ ý.
Nghe xong những lời này, trung niên nhân rùng mình, nhưng lại lộ ra vẻ mặt không đành nói:
“Chẳng lẽ đệ tử ta cứ như vậy mà chết? Như việc này truyền ra ngoài, Viên mỗ không khỏi bị mang danh nhát gan hay sao?”
“Ha ha… nơi đây ngoại trừ hung thủ, còn có người khác nữa. Tên kia một khi đã là tu sĩ Kết Đan, lại dám ở phụ cận Khôi Tinh Đảo tùy ý ra tay giết người, khẳng định không phải là người của Tây Nam Hải chúng ta, tự nhiên sẽ không mang việc này nói loạn lên. Cho nên ngẫm nghĩ lại, trận đấu pháp này hẳn là trùng hợp đối phương đi ngang qua đây mà thôi. Như vậy, chúng ta chỉ cần làm bộ dáng đuổi theo không kịp, việc này tự nhiên sẽ không có chi nữa. Nếu không, vì một gã đệ tử bình thường mà mạo hiểm đấu pháp với một gã tu sĩ đồng cấp không rõ danh tính, thật sự là không đáng giá!” Lão giả hắc hắc cười, tỏ vẻ không cho là đúng.
Nghe xong những lời này, nét giận dữ của Viên đảo chủ dần dần biến mất, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Trầm ngâm một lát, sắc mặt hắn cũng đã bình tĩnh hơn, hướng về phía lão giả chắp tay nói:
“Đa tạ Tề đạo hữu nhắc nhở, Viên mỗ cảm kích vô cùng, chờ khi ta trở về sẽ đối đãi tử tế với tộc nhân của tên đệ tử này là được”.
“Như vậy mới đúng, chúng ta là người theo đuổi đạo trường sinh, thân thể ngàn vàng, như thế nào lại dễ dàng mạo hiểm như vậy chứ? Cho dù có muốn mạo hiểm cũng phải nắm chắc mới được”. Lão ở một bên khua khua tay nói.
“Chẳng qua, những tên chấp pháp này nhận nhiệm vụ giám thị động phủ trên Tiểu Hoàn đảo, như thế nào lại trêu chọc phải tu sĩ Kết Đan đây? Chẳng lẽ lại quan hệ đến hai gã bị Lục Liên Điện truy nã sao?” Trung niên nhân sau đó lại có chút khó hiểu trầm tư suy nghĩ.
“Tính toán làm gì, việc này chẳng quan hệ gì với chúng ta cả. Mộc đảo chủ cùng với Lục Liên Điện liên thủ, mới có thể đủ sức truy hai người kia! Hai người chúng ta cũng chỉ là phó đảo chủ mà thôi, lo lắng nhiều như thế làm gì chứ?” Lão giả hừ lạnh một tiếng, trong miệng bất mãn nói.
Nghe vậy trung niên nhân liền mỉm cười.
Kế tiếp, hai vị phó đảo chủ ở lại không trung tán gẫu trong chốc lát rồi theo đường cũ quay về.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện