Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 386: Tứ niên kết đan
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Trước khi dùng linh dược, Hàn Lập ngồi trong mật thất đả tọa vài ngày, đưa trạng thái toàn thân điều chỉnh đến tốt nhất mới lấy ra tiểu bình đựng Thiên Hỏa Dịch.
Hắn ngửa đầu cẩn thận cho Thiên Hỏa Dịch vào trong miệng, nhắm mắt chờ đợi dược lực phát tác.
Không bao lâu sau, kinh mạch trong cơ thể Hàn Lập dần nóng lên, chân nguyên trong cơ thể giống như là nước sôi, dọc theo kinh mạch cấp tốc lưu chuyển.
Trong lòng có chút hoảng sợ, Hàn Lập liền lấy đan dược trên người, trực tiếp bỏ vào miệng, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện Thanh nguyên kiếm quyết đánh sâu vào bình cảnh.
Khi tầng thứ bảy Kiếm quyết đạt thành thì cũng chính là lúc Hàn Lập kết đan thành công.
Đương nhiên, Hàn Lập cũng thông qua thần thức phân phó cho Khúc Hồn ở mật thất kế bên, đồng dạng ăn vào Thiên Hỏa Dịch cùng với phụ trợ linh dược dành cho hắn.
Công pháp Khúc Hồn tu luyện chính là Huyết Luyện Thần Quang, thuộc loại ma đạo công pháp tốc thành, dưới tình huống bình thường sẽ không có khả năng kết đan, nhưng sau khi có Huyết Ngưng Ngũ Hành Đan đương nhiên sẽ bất đồng. Cho nên cùng với tình huống Hàn Lập kết đan có sự khác biệt.
Khúc Hồn không cần mượn công pháp để tiến hành ngưng kết kim đan, mà là trước sau ăn vào Huyết Ngưng Ngũ Hành Đan, luyện hóa đan lực đến khi có thể kết thành Sát Đan.
Nói chung, quá trình kết đan của hắn so với Hàn Lập thì đơn giản hơn rất nhiều.
Bởi vậy, sau khi ra mệnh lệnh cụ thể, Hàn Lập liền để cho Khúc Hồn tại mật thất kế bên tự tu luyện, hắn không phân tâm chú ý đến nữa.
Tuy biết khả năng chính mình kết được đan thật xa vời nhưng Hàn Lập như thế nào cũng muốn thử vận khí một chút.
Cho dù không thành công nhưng cũng vì lần sau kết đan mà tích lũy một chút kinh nghiệm.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập dần dần đóng hết thảy cảm ứng với ngoại giới xung quanh, hoàn toàn tiến vào bên trong quá trình luyện khí.
Lúc này, thời gian trôi qua đối với Hàn Lập mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Xuân đi đông đến….
Một ngày bốn năm sau, Hải Viên Đảo vẫn hỗn loạn như vậy, xung quanh bến tàu và tòa thành thị ở vùng phụ cận, nhân khí có chút hưng phấn.
Bởi vì lúc này là thời điểm phần đông mọi người xuất hải tiến hành giao dịch. Rất nhiều tu sĩ cấp thấp vội vội vàng vàng ra vào đảo.
Chúng tu sĩ cố nhiên nhìn linh thạch mà mặt mày hớn hở mà các thương gia cũng mang thần sắc vui mừng thu mua không ngừng.
Khoảng giữa trưa, trên một ngọn núi hoang nào đó trên đảo xảy ra một sự tình khiến cho các tu sĩ quan sát thấy một màn trợn mắt há mồm.
Trời xanh ngàn dặm không hề có chút mây nào bỗng nhiên phong vân biến sắc.
Một tảng lớn mây đen chẳng biết khi nào bao phủ trên bầu trời ngọn núi hoang kia, tia chớp bàng bạc, sấm sét đinh tai nhức óc, như là cuồng xà loạn vũ.
Thiên địa linh khí khắp bốn phương tám hướng đều lấy ngọn núi hoang đó làm trung tâm, bắt đầu cuốn tới, bên dưới đám mây đen tạo thành một cái lốc xoáy thật lớn đường kính vài dặm, hấp nạp linh khí hơn mười dặm xung quanh không còn một mảnh, khiến cho các nhóm tán từ vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không hẹn đều rời khỏi địa phương tu luyện, vội vàng hướng đến hoang sơn kia bay tới.
Cho dù là người tu tiên cô lậu quả văn đi chăng nữa, lúc này họ cũng hiểu rõ loại dị tượng thiên địa kinh người này rõ ràng là do một vị tiền bối nào đó đã thành công kết thành kim đan.
Loạn Tinh Hải lại xuất hiện thêm một tu sĩ Kết Đan kỳ!
Chẳng qua, có người chọn địa phương rách nát như thế này kết đan khiến cho tất cả những tán tu này cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lòng bọn họ đều hâm mộ và kinh ngạc, tự nhiên sẽ đến xem tới cùng.
Nếu có khả năng cùng với vị cao nhân này tạo quan hệ thì rất có lợi, thậm chí nói không chừng vận khí tốt còn có thể bái làm môn hạ của vị này.
Nhưng ngay khi những vị này đang chạy đến nơi, lốc xoáy linh khí nọ tựa hồ đã hấp thụ đủ linh khí, phát ra một tiếng phượng minh liền hoàn toàn tan rã.
Bên trong linh khí đang mất trật tự kia ẩn ẩn ngũ sắc hào quang, vô cùng mỹ lệ.
Kế tiếp, vân khai vụ tán, cuồng lôi biến mất, hết thảy khôi phục bình thường, nhưng khí trời vẫn đẹp hơn hẳn thời tiết bình thường.
Lúc này, các vị tán tu vừa bay đến vùng phụ cận hoang sơn. Nhưng ngay khi muốn tiến vào gần hơn, bên tai đồng thời vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
“Tự tiện tiến vào gần, giết!”
Âm thanh này lãnh khốc cực kỳ, một chút cảm tình cũng không có. Khiến hơn mười tên tu sĩ cấp thấp sắc mặt biến đổi, lập tức đình chỉ lại thân hình, quay đầu nhìn nhau.
Hiển nhiên là vị tiền bối vừa kết đan thành công kia tựa hồ không thích người khác quấy rầy.
Cân nhắc trong chốc lát, bọn họ tự nhiên sẽ không tiếp tục tiến về phía trước, liền im lặng mà trở về.
Nhưng không lâu sau, chuyện có tu sĩ kết đan thành công lập tức được lưu truyền trên khắp Hải Viên đảo.
Những tu sĩ không biết việc này ngạc nhiên đến nửa ngày.
Có tu sĩ lựa chọn kết đan tại Hải Viên đảo, chuyện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu.
Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, lấy ngọn núi hoang làm trung tâm, xuất hiện rất nhiều tân động phủ của các tu sĩ cấp thấp.
Tuy nhiên, có cảnh cáo của tu sĩ Kết Đan kỳ kia, những tán tu này không hề có tâm tư mà tùy ý tiến đến gần hơn, chỉ tiến hành tu luyện tại vùng phụ cận xung quanh, nói không chừng sẽ có duyên gặp vị tiền bối Kết Đan cao cao tại thượng này.
Trong nhất thời, nơi đây nhân khí đại vượng.
Nhưng không ai hay biết, bên trong động phủ trên ngọn hoang sơn này sớm đã không còn người nào, vị tiền bối kết đan thành công hiện đang phi hành trên không trung cách xa ngàn dặm.
Cùng một chỗ còn có một thanh niên thần sắc bình tĩnh, trải qua lần này kết đan thất bại, Hàn Lập.
Hắn nhìn Khúc Hồn ngồi xếp bằng bên người, sắc mặt tuy như thường nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Kỳ thật, từ một năm trước hắn đã đình chỉ bế quan rồi.
Bởi vì sau ba năm dùng linh dược tiến hành luyện khí, hắn không thể không thừa nhận lần này căn bản không có khả năng thành công, ngay cả dấu hiệu đọng lại một tia chân nguyên cũng không hề có.
Vì thế, hắn liền đình chỉ tu luyện, chuyên tâm phụ trợ Khúc Hồn kết đan.
Kết quả, Khúc Hồn dưới lượng lớn linh dược phụ trợ mạnh mẽ, cũng không làm cho Hàn Lập thất vọng, mấy ngày trước long hổ giao hội, đã kết thành Sát Đan.
Quá trình thuận lợi như thế cũng khiến cho Hàn Lập có chút kinh ngạc.
Mừng rỡ nhưng không lơi là cảnh giác, Hàn Lập lên tiếng cảnh cáo những tán tu có ý đồ tiếp cận làm thân.
Sau đó lập tức rời khỏi động phủ này, mang theo Khúc Hồn âm thầm ly khai Hải Viên đảo.
Hiện tại hắn muốn phản hồi Tiểu Hoàn đảo, nhìn xem động phủ còn tồn tại hay không.
Hắn cho rằng trải qua bốn năm thời gian này, mấy gia hỏa kia cho dù kiên nhẫn cũng không có khả năng tiếp tục phái tu sĩ Kết Đan giám thị Tiểu Hoàn đảo nữa.
Nếu không có việc gì, hắn muốn mang theo kỳ trùng trong động phủ mà rời khỏi, sau đó cao chạy xa bay, hoàn toàn rời khỏi Tây Nam Hải Vực.
Lấy Loạn Tinh Hải to lớn như thế cùng với tu vi Kết Đan sơ kỳ của Khúc Hồn như thế nào không có chỗ cho Hàn Lập dung thân chứ?
Hơn nữa, bởi vì linh căn của Khúc Hồn không rõ ràng là thuộc tính nào nên không thể sử dụng Lục Hoàng Kiếm. Nhưng pháp bảo Hỗn Nguyên Bát của Cổ trưởng lão lại có thể miễn cưỡng sử dụng.
Cho dù không thể hoàn toàn luyện hóa pháp bảo này để có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, nhưng cũng coi như là có pháp bảo, có thể miễn cưỡng chiến một trận với tu sĩ Kết Đan kỳ.
Càng huống chi, hắn còn có một số phù bảo, các phù bảo khác đều giao lại cho Khúc Hồn, bản thân chỉ giữ lại phù bảo tiểu kiếm màu vàng.
Lấy tu vi Kết Đan kỳ của Khúc Hồn, khu động phù bảo cũng không cần nhiều thời gian điều động linh lực, có thể khu động tấn công địch rất nhanh, bù lại thiếu sót uy lực không đủ của pháp bảo.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập liền toàn lực thúc dục Thần Phong Chu, biến thành một đạo bạch quang, nhắm phương hướng Khôi Tinh đảo bay đến.
Hơn một tháng sau, thân ảnh của Hàn Lập cùng Khúc Hồn đã xuất hiện trên bầu trời của Tiểu Hoàn đảo.
Hàn Lập trước tiên dùng thần thức quan sát bốn phía xung quanh Tiểu Hoàn đảo một lần, xác thực không hề có thân ảnh của các tu sĩ, lúc này mới an tâm cùng Khúc Hồn thúc dục pháp khí, theo hướng động phủ của mình bay đến.
Xa xa chưa tới hai ngọn núi kia nhưng thần thức của Hàn Lập đã đem hai ngọn núi kia đảo qua một lần.
Lúc này, Hàn Lập ngự khí trên không trung, cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.
Chẳng những hai tòa động phủ thật giả phía trước bình yên vô sự, mà ngay cả ba tòa trận pháp bên ngoài cũng không có chút dấu hiệu tổn hao nào cả.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự dự kiến của hắn.
Chẳng qua, cảnh tượng quỷ dị này ngược lại khiến cho Hàn Lập kinh hãi trong lòng.
Cách ngọn núi không xa, Thần Phong Chu đã dừng lại.
Hắn không lựa chọn trực tiếp tiến vào trong đại trận, ngược lại sắc mặt có chút âm trầm quan sát xung quanh.
Trong ngoài bốn phía ngọn núi này đích xác là không có dấu hiệu gì khác thường, Hàn Lập cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nhíu mày, Thần Phong Chu dưới chân cũng tiến vào trong đại trận.
Trận pháp này so với bốn năm trước Hàn Lập rời đi vẫn không khác.
Hàn Lập xem xét một lượt, không hề chần chừ tiến vào trong động phủ.
Động phủ giả hắn tự nhiên sẽ không quan tâm, mà trực tiếp tiến vào bên trong động phủ thật kia. Kế đến, hắn nhanh chóng đi đến mật thất nuôi dưỡng kỳ trùng.
Ngay khi vừa tiến vào trong mật thất, Hàn Lập há miệng lắp bắp kinh hãi. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện