Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 384: Trảm sát cao giai
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Lợi dụng thời điểm đối phương bị đại trận kềm hãm, từ trong lòng biển vụt bắn ra hơn mười đạo băng thương, hung hăng bay hướng phía lưng Cổ trưởng lão.
Thân hình Cổ trưởng lão đang có chút trì trệ đột nhiên khôi phục sự linh hoạt trở lại, nhoáng lên bay về phía trước, một đạo thật lớn nguyệt nhận rời tay bắn ngược về phía sau, chớp mắt va chạm với các băng thương đánh lén, “bốp bốp” vài tiếng, toàn bộ băng thương lập tức bị đập nát.
Bất ngờ từ trong hư không, một đạo quang trụ đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, bắn tới phía sau lưng Cổ trưởng lão, bởi vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa khoảng cách lại rất ngắn, thân thể dưới áp lực trì trệ của trận pháp không thể kịp tránh né, lão đành nghiến răng dùng hoàng quang hộ thể ngạnh kháng.
Chịu một kích huyết quang trụ, vị tu sĩ Kết Đan kỳ này bị đẩy về phía trước hai bước, thân hình có chút loạng choạng.
Ngay lúc này, một luồng thanh quang lóe lên, Hàn Lập hiện thân kề bên người Cổ trưởng lão, hai tay nắm chặt một thanh cự kiếm hung hăng bổ xuống.
Lần này Cổ trưởng lão thật sự kinh hãi cực điểm.
Vừa rồi nơi này tuyệt đối trống rỗng không người, độn thuật của đối phương cũng quá tà môn đi?
Trong lòng lão khiếp sợ nhưng hoàng quang hộ thể trên thân không hề trì hoãn, lập tức bạo trướng lên, sẵn sàng đón đỡ một kích của Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, cả người lại biến mất, mà xung quanh truyền đến một loạt âm thanh xé gió, hơn mười đạo huyền ti đột nhiên xuất hiện bốn phía, hung hăng đâm tới.
“Phi châm!” Cổ trưởng lão hoảng sợ.
Đối với sự nguy hiểm của loại pháp khí nổi danh là âm khí, lão tự nhiên biết rất rõ.
Toàn thân hoàng quang bạo phát, lão muốn lập tức hủy diệt các pháp khí âm độc này, trước khi bị ám toán.
“Phành” một tiếng nổ, Hàn Lập ở phía sau tái xuất hiện, chém xuống một kiếm khiến cho hoàng quang chớp nháng lên, cùng lúc mười đạo tơ hồng kia giống như là độc xà quỷ dị xuyên vào bên trong hoàng quang một chút, cố gắng không ngừng để tiến vào sâu hơn.
Cổ trưởng lão vừa sợ vừa giận, hàn quang trong mắt chợt lóe lên, liền đưa tay vào túi trữ vật.
Lúc này lão cũng đã ý thức được tình thế, dưới sự trói buộc của pháp trận và hành tung quỷ dị kia, cộng với tình trạng nguyên khí đại thương của lão, nếu chỉ sử dụng một món pháp bảo tựa hồ rất khó thủ thắng.
Pháp khí chưa kịp lấy ra, lại thêm hai đạo huyết mang sắc bén vô cùng hiện ra, cắt sâu vào trong hoàng quang hộ thể.
Trúng một kiếm của Hàn Lập cùng với sự vây khốn của phi châm, hoàng quang đã có chút ảm đạm, dễ dàng bị huyết mang xuyên thủng.
Sắc mặt Cổ trưởng lão trắng bệch..
Dù sao thì cũng là Kết Đan kỳ tu sĩ, ngay khi huyết mang xuyên vào lớp phòng hộ, lập tức ý thức không ổn, Cổ trưởng lão cũng bất chấp trong tay cầm bảo vật gì, thân hình đột nhiên né về một bên, nhờ vậy thoát được một kiếp. Một đạo huyết mang bay sát mặt, cắt ngọt một cái tai, máu thịt văng tung tóe, mà đạo huyết mang còn lại trượt vị trí trái tim, trên vai lão xuất hiện một lỗ nhỏ.
Cổ trưởng lão đau đớn rên lên một tiếng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì quỵ gối xuống.
Thế công của Hàn Lập không dừng lại, thân hình cao lớn của Khúc Hồn theo nước biển dâng lên, lưỡng đạo huyết mang từ hai tay lần nữa bắn ra.
Cùng lúc, Hàn Lập sắc mặt lạnh lùng một tay vung ngân kiếm, tạo thành một đạo ngân quang thật lớn trảm xuống hoàng mang, phát ra tiếng ma sát “xẹt xẹt” chói tai, tay còn lại lấy ra một xấp phù lục, vô số hỏa cầu cùng băng trùy kích tới, nháy mắt đủ loại màu sắc quang hoa cùng với âm thanh bạo liệt vang lên không ngừng.
Cổ trưởng lão vừa đau đớn vừa kinh hoảng.
Lão cảm nhận được rất rõ dưới sự áp bách của trận pháp cùng với công kích liên tiếp không ngừng của đối phương, tốc độ tiêu hao pháp lực của Hỗn Nguyên Bát rất lớn, sắp duy trì không được hoàng quang hộ thể rồi.
Hoảng sợ, Cổ trưởng lão cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, đang định sử dụng bí thuật, mạnh mẽ đẩy cao pháp lực thì âm thanh chú ngữ lạnh lùng của Hàn Lập đột nhiên vang lên.
Theo đó nước biển xung quanh điên cuồng dâng trào. Áp lực vốn đã rất lớn trên người Cổ trưởng lão đột nhiên tăng lên mấy lần, làm cho vài điểm hoàng quang cuối cùng trên thân chớp lóe vài cái rồi mau chóng tiêu tán dưới ánh mắt không thể tin nổi của lão.
Ngay lập tức, mười đạo phi châm vốn đang giằng co với hoàng quang thoát khốn, hóa thành hồng quang xuyên thẳng vào những nơi yếu hại, thân hình lão chao đảo vài cái, rốt cục cũng không chịu nổi mà quỳ xuống đất.
Ngân quang chợt lóe lên, Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện bên người Cổ trưởng lão, một kiếm chém xuống, đầu vị tu sĩ Kết Đan kỳ liền bay ra xa hơn mười trượng.
Máu tươi bắn cao hơn thước, một mùi vị huyết tinh nồng đậm khuyếch tán ra ngoài.
Lúc này, Hàn Lập mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn tiến đến gần tử thi không đầu quơ tay thu lấy túi trữ vật bên hông.
Đồng thời Khúc Hồn cũng thu lấy pháp bảo Hỗn Nguyên Bát màu vàng kia.
Thu thập xong xuôi, Hàn Lập và Khúc Hồn rời khỏi đại trận, lập tức ngự khí bay đi.
Sau khi bay được hơn ba mươi hải lý, Hàn Lập điều khiển Thần Phong Chu tiến vào trong lòng biển, tiềm nhập sâu xuống sát đáy.
Hắn đem pháp khí thu lại, lấy ra tấm lụa mỏng có khả năng che dấu khí tức, đem chính mình và Khúc Hồn bao phủ bên trong, đồng thời cả hai cũng vận dụng vô danh khẩu quyết, tiến nhập vào trạng thái luyện khí.
Qua một khoảng thời gian ngắn sau khi hắn làm hết thảy điều này, một cỗ thần thức cường đại cuồng nộ buông xuống dò xét vùng biển phụ cận xung quanh, quét tới lui không ngừng.
Luồng thần thức này tuy kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện ra được tung tích của Hàn Lập cùng Khúc Hồn, sau khi lướt qua vùng phụ cận nơi hai người ẩn trốn vài lần, liền vội vàng di chuyển về hướng khác tiếp tục tìm kiếm.
Lúc này Hàn Lập mới hoàn toàn yên tâm.
Đương nhiên, hắn cũng không ngu xuẩn mà lập tức xuất hiện trên mặt biển, tiếp tục ở dưới đáy xuất ra một tầng vòng bảo hộ màu làm nhạt, bảo hộ hai người trong đó, ngăn cách với nước biển xung quanh. Rồi cùng với Khúc Hồn xếp bằng dưỡng thần.
Lần ẩn úp trong lòng biển này qua hơn nửa tháng rồi.
Vài ngày trước, cỗ cường đại thần thức tựa hồ không chịu bỏ qua, điều tra xung quanh nơi Hàn Lập ẩn nấp mấy lần, nhưng mỗi lần như vậy, Hàn Lập đã sớm thu liễm khí tức, không thể phát hiện được gì mà rời đi.
Lần này, thần thức cuồng bạo kia đã hoàn toàn biến mất, hơn mười ngày sau không hề tái xuất hiện.
Cân nhắc thời gian ổn thỏa, Hàn Lập mới dám bắt đầu hành động.
Cẩn thận chậm rãi độn xuất hơn trăm lý mới từ trong lòng biển bay ra ngoài, xác định phương hướng một chút rồi toàn lực bay đi.
Khôi Tinh Đảo đương nhiên đã không thể trở về rồi, chỉ có thể tìm một địa phương khác đặt chân thôi.
Tuy hắn không biết Cổ Miêu nhị vị trưởng lão Lục Liên Điện cùng với vị thanh niên Ô Sửu có quan hệ như thế nào, vì sao muốn giết người diệt khẩu, nhưng có thể khẳng định nơi này không phải là chỗ mà Trúc Cơ kỳ tu sĩ như hắn có thể trộn lẫn, rời xa phạm vi hai thế lực này là tốt nhất.
Chỉ đáng tiếc là động phủ ở Tiểu Hoàn đảo cùng với ba bộ pháp khí bày trận đầy đủ. Hơn nữa, trong lần chiến đấu này tổn thất nặng nề các pháp khí khác, thiệt hại không nhỏ.
Hàn Lập một bên ngự khí phi hành, một bên cười khổ tự giễu.
Chẳng qua, so sánh với đám tu sĩ lành ít dữ nhiều kia, hắn còn có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ này, cho nên cũng không có ôm oán khí gì.
Hàn Lập đang tự an ủi bản thân, trong lòng khẽ động, đem túi trữ vật của Cổ trưởng lão lấy ra.
Thời gian trước lo lắng trốn tránh thần thức cuồng bạo kia, Hàn Lập cũng không có tâm tư xem xét qua vật này, hôm nay cũng có thể kiểm tra rồi.
Túi trữ vật của một vị tu sĩ Kết Đan kỳ, hẳn là có không ít thứ tốt, hy vọng có thể đền bù lại tổn thất lần này.
Thần thức chậm rãi tiến vào trong túi trữ vật, nhìn thấy bảy tám mươi khối linh thạch bậc trung, khiến hắn kinh hỉ đến phát cuồng.
Vị Cổ trưởng lão thân gia này thật sự là giàu có a. Tùy tiện ra ngoài làm nhiệm vụ cũng mang nhiều linh thạch như vậy trong người.
Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình? Có thói quen luôn đem theo toàn bộ gia sản trên người?
Nếu là như thế, số lượng linh thạch này đối với một tu sĩ Kết Đan kỳ mà nói tựa hồ lại rất bình thường.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Hàn Lập chuyển sự chú ý đến những vật khác trong túi.
Một bình ngọc cao khoảng một thốn, hai phù lục lấp lóe hào quang lam, kim nhị sắc, một quyển đạo thư cùng với một viên cầu lấp lóe lam quang.
Còn lại toàn thứ không đáng giá chút nào.
Đạo thư thì không có gì đặc biệt, chỉ là công pháp thượng tầng Thổ Ly quyết mà thôi, tuy không thể nói là công pháp bình thường nhưng hắn căn bản không có ý tu luyện công pháp này.
Chỉ có hai phù lục là hữu dụng, một phù bảo họa một thanh tiểu kiếm màu vàng, tấm còn lại họa một con giao long màu lam chẳng biết là phù lục gì, làm Hàn Lập trong lòng vui vẻ.
Hắn lấy viên cầu kia ra đùa nghịch trong chốc lát, rốt cục có thể khẳng định đây là nội đan của yêu thú cấp năm nào đó, cũng là vật cực kì trân quý.
Cuối cùng, chỉ còn lại cái bình ngọc kia.
Hàn Lập mở bình ra thì thấy bên trong có năm khỏa đan dược.
Những đan hoàn này chẳng những lớn nhỏ giống như nhau, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, bạch khiết cực kì, tản ra một mùi hương lạ.
“Hàng Trần Đan?”.
Nhìn những đan hoàn trong tay, Hàn Lập ngây người cả nửa ngày.
Tuy hắn chưa từng gặp qua những đan hoàn này nhưng những miêu tả về hình dáng, đặc tính, màu sắc về Hàng Trần Đan trong cuốn Đan Đạo Bình Giám mà hắn mua được hoàn toàn trùng khớp. Không phải là nó thì là cái gì đây?
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện