Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 383: Đấu Kết đan
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
Tốc độ của Thần Phong Chu cùng với tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ của Hàn Lập điều khiển bay cực nhanh. Mang theo tiếng “xuy xuy” phá không mà đi, sau một khoảng thời gian ngắn nhanh chóng tiến đến gần hòn đảo vô danh.
Khoảnh khắc Hàn Lập thấy được bờ đá phía trước không xa, trong lòng mới thở nhẹ một hơi, hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán rồi quay đầu lại nhìn.
Đột ngột một cảm giác đáng sợ thấu vào tận xương tủy từ sau lưng truyền đến.
Trong lòng kinh hãi, Hàn Lập không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức dùng sức dậm lên Thần Phong Chu.
Trong nháy mắt cả người và pháp khí đột nhiên bay lệch sang một bên, xuất hiện cách vị trí cũ hơn mười trượng.
Gần như đồng thời, một đạo cầu vồng màu vàng xuyên thẳng qua nơi hắn vừa đứng. Sau khi vượt qua khoảng ba mươi trượng, hoàng quang thu liễm lại, hiện ra thân hình một người.
Hàn Lập cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn người này cười khổ không thôi.
Người trước mắt đầu tóc rồi bù, đúng là Cổ trưởng lão của Lục Liên Điện.
Dưới chân lão đạp một pháp bảo hình tròn màu vàng đất, không hề lên tiếng nhìn Hàn Lập, ánh mắt lạnh như băng. Phảng phất trong mắt lão thì Hàn Lập đã là người chết.
Mà ở phía sau sát thần này khoảng mười trượng chính là nơi Hàn Lập bày ra đại trận, điều này khiến cho lòng hắn không khỏi chùng xuống.
Chẳng qua Hàn Lập cũng hiểu rất rõ, hiện tại hỏi han bất kỳ điều gì hoặc là cầu xin tha thứ đều là vô dụng cả thôi.
Cùng đối kháng với vị tiền bối Kết Đan Kỳ này, chỉ hy vọng vào đại trận có cơ hội thể hiện uy lực vây khốn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Lập cũng yên tĩnh lại.
Dưới lệnh của hắn, thân hình Khúc Hồn nhoáng lên, xoay người đứng chắn trước Hàn Lập, đồng thời trên thân nhè nhẹ tuôn ra huyết quang. Lờ mờ bên trong đó là mùi vị máu tươi, bao lấy cả hai.
Mà hai tay của Hàn Lập chợt lóe, xuất hiện hai kiện pháp khí trong tay.
Cổ trưởng lão thấy Hàn Lập cùng với Khúc Hồn có ý tứ muốn phản kháng, trong mắt hàn quang chợt lóe, pháp bảo hình tròn dưới chân lập tức bành trướng, hoàng quang đại thịnh, giống như là khôi giáp, đem hắn bao phủ vào bên trong.
Hai tay của lão đột nhiên xuất ra, Nguyệt Nha quang nhận vô thanh vô tức hướng đến Hàn Lập và Khúc Hồn cuồng dũng bay đến.
Hàn Lập tuy kinh hãi nhưng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Pháp bảo của người này cũng không có tốc độ biến thái như của Lôi Vạn Hạc, liền cấp cho hắn một cơ hội bảo trì mạng sống.
Hắn ổn định tinh thần, hai tay cũng đồng thời vung lên.
Pháp khí một bên xuất ra liền nhanh chóng hóa lớn, chính là Quy Xác pháp khí. Pháp khí còn lại là một tiểu kính chói lọi. Một mảng lớn thanh quang theo trong kính tuôn ra, trực tiếp đón lấy hai đạo quang nhận kia.
Âm thanh “Phốc phốc” vang lên không ngừng. Một phần quang nhận bay trước bị thanh quang kính chiếu trúng khiến cho tốc độ giảm mạnh.
Nhưng quang nhận còn lại phía sau mạnh mẽ công phá tới, trong chớp mắt thanh quang bị phân rã, tan vỡ thành vô số điểm sáng nhỏ.
Đồng thời pháp khí tiểu kính vang lên một tiếng rạn nứt, chia làm hai nửa, hoàn toàn bị hủy diệt.
Cầm trong tay một nửa tấm gương nhưng Hàn Lập không có chút đau lòng về việc Thanh Ngưng Kính bị hủy.
Hắn cũng không thèm nhìn, thò vào túi trữ vật vỗ nhẹ, hai đạo Ô Long Đoạt cùng năm đạo hắc bạch quang trước sau bay ra ngoài. tạo thành hình bán nguyệt trên đỉnh đầu, hướng đến phía trước nghênh đón quang nhận.
Nhưng Hàn Lập cũng không có ý dừng lại, phất tay bên người hắn lại có bảy tám đạo bạch quang chớp động, bảy tám kiện khôi lỗi hình người xuất hiện, giương cung lắp tên sẵn sàng.
Lúc này quang nhận cũng đã tiếp xúc với Quy Xác pháp khí thật lớn kia, đảo mắt pháp khí này liền xuất hiện vô số vết nứt, sau khi chống đỡ trong chốc lát liền bị chấn vỡ thành trăm mảnh.
Có chút thời gian tranh thủ này, bảy tám kiện đỉnh giai pháp khí của Hàn Lập tuy phát ra sau nhưng kịp đến trước người Khúc Hồn, không ngừng luân chuyển tạo thành lớp phòng hộ hai màu trắng đen, lần lượt chống đỡ hai đạo quang nhận.
Đương nhiên những kiện đỉnh giai pháp khí này cũng không thể ngăn cản được bao lâu, Ô Long Đoạt cùng với năm đạo hắc bạch quang kia lập tức biến thành bột phấn.
Nguyệt nha quang nhận lúc này không còn gì ngăn cản, nhanh chóng chém xuống Khúc Hồn đang chống đỡ phía trước Hàn Lập.
“Hây!”
Trong miệng Khúc Hồn đột nhiên phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, tiếp theo hồng quang huyết sắc bên người điên cuồng tuôn ra, chớp mắt biến thành một con xích giao, giương nanh múa vuốt hướng về quang nhận.
Xích giao va chạm với lưỡng đạo quang nhận, đồng thời quang tiễn của các khôi lỗi cũng xuy xuy phóng tới, hỗ trợ công kích. Trong khoảng thời gian ngắn tạo thành thế giằng co.
Một màn này khiến cho Hàn Lập mừng rỡ còn Cổ trưởng lão ở phía đối diện tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng sau đó, lão khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàng quang trên người đại thịnh, hai tay tiếp tục nâng lên.
Thấy như vậy, trong lòng Hàn Lập không khỏi lạnh lẽo.
Để ngăn cản đợt công kích đầu tiên này, hắn đã phải xuất ra gần hết các pháp khí trong người, đối phương lại tiếp tục công kích một lần như vậy nữa, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
Ngay lúc đang kinh sợ thì không biết có phải là trời già còn thương sót hắn hay không.
Vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đang cười lạnh đối diện bỗng nhiên biến đổi sắc mặt. Gương mặt lão lúc đỏ như máu lúc thì tái nhợt.
Theo sau đó, hoàng quang của đối phương ảm đạm đi, hơn nữa thân hình run rẩy, có vẻ như thống khổ vô cùng.
Cổ trưởng lão nhất thời vừa sợ vừa giận.
Trong lòng lão biết rất rõ tình huống của mình. Đây bởi vì nguyên khí đang đại thương do khu động dị bảo, chưa kịp nghỉ ngơi điều dưỡng lại tái sử dụng chân nguyên lần nữa.
Chẳng qua, chỉ cần cho lão một khoảng thời gian ngắn, lão có thể áp chế thương thế xuống, vẫn có thể tiêu diệt Hàn Lập như thường.
Giờ phút này, Hàn Lập vui sướng đến điên cuồng!
Bắt lấy cơ hội này, hắn lập tức kéo lấy Khúc Hồn, ngay cả đám khôi lỗi cùng với xích giao đang giằng co cũng không màng, nhanh như cắt hướng đến tiểu đảo vô danh ở phía dưới. Mặc kệ đối thủ đang chắn đường, cứ thế vòng qua mà lao thẳng xuống.
Cổ trưởng lão lúc này giận tím mặt.
Nếu như Hàn Lập có thể trốn thoát từ trên tay lão thì chuyện này trở thành trò cười lớn cho mọi người rồi.
Lúc này lão cũng bất chấp thương thế sau này sẽ tăng thêm vài phần, đột nhiên cắn răn điều động linh lực toàn thân, mạnh mẽ áp chế sự khó chịu xuống.
Kế tiếp không có nửa điểm chần chờ di chuyển thân hình, mặt đỏ bừng bừng vội vàng đuổi theo Hàn Lập.
Khoảng cách hơn mười trượng, đối với toàn lực ngự khí của Hàn Lập mà nói, chỉ là trong sát na mà thôi.
Nhưng cơ hồ ngay khi chân hắn vừa tiến nhập vào bên trong phạm vi của trận pháp, thì ngay sau đó, bước chân sát thần phía sau cũng đồng thời nối gót tiến vào.
Cổ trưởng lão đang vui mừng có thể một kích tiêu diệt hai người này thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cảnh sắc xung quanh hoàn toàn biến đổi.
Nơi này đâu phải là tiểu đảo kia? Chỉ thấy khắp bốn phương tám hướng xung quanh đều là đại hải bát ngát, đồng thời cũng có một cỗ áp lực thật lớn hướng đến hắn.
“Trận pháp?!” Nét mặt già nua của Cổ trưởng lão hiện lên thần sắc nghi hoặc.
Tuy hắn có chút giật mình, nơi đây như thế nào lại xuất hiện một cái trận pháp? Nhưng trong lòng lại không hề kinh hoảng.
Dù sao thì xem mức độ dao động của xung quanh thì trận pháp này cũng chỉ là một trận không ra gì, hắn tự tin có thể dễ dàng phá đi.
Nghĩ vậy, thần sắc Cổ trưởng lão trở nên lạnh lùng, trên người phát ra hoàng quang càng chói mắt.
Bởi vì Bích Thủy Thanh Giáp đại trận này do Hàn Lập bày ra cho nên khung cảnh hắn gặp cùng với vị tiền bối Kết Đan Kỳ này hoàn toàn khác nhau, hắn ngự khí điểm điểm vài cái liền nhanh chóng thoát ra khỏi đại trận.
Giờ phút này, vốn tưởng có thể từ trong trận pháp dễ dàng thoát ra ngoài, Cố trưởng lão sắc mặt không khỏi âm trầm.
Chỉ thấy lão trong đại trận đang phóng ra một đạo hoàng hồng lôi điện. Điên cuồng tấn công cấm chế của trận pháp, nhìn dáng vẻ sẽ sớm thoát khốn, điều này khiến cho thần sắc của Hàn Lập biến đổi.
Xem tình hình này, nếu hắn tranh thủ ngự khí bỏ chạy thì sau khi đối phương thoát trận ra sẽ tiếp tục truy đuổi, căn bản là không trì hoãn được bao lâu. Dù sao thì so về tốc độ, pháp bảo tu sĩ Kết Đan cùng với pháp khí của mình quả thật chênh lệch quá lớn.
Trong lúc Hàn Lập trù trừ chưa quyết, trận pháp lại bị đối phương phá hỏng vài phần.
Sát khí trong mắt hắn chợt lóe, không hề chần chừ liền ra lệnh cho Khúc Hồn, dưới sự che dấu của trận pháp, hai người vô thanh vô tức tiến vào đại trận, chậm rãi tiến sát Cổ trưởng lão.
Nhưng khi hai người đang tiếp cận đối phương. Vị kia hiện đang điên cuồng phá hư đại trận, đột nhiên dừng tay tựa như đã nhận ra điều gì, ánh mắt lão dị thường dò xét xung quanh, đáy mắt hiện lên một vẻ âm lệ.
Hàn Lập cau mày, ngay lập tức lật tay, một cây tiểu kỳ màu xanh lóe lên xuất hiện, chính là chủ trận kỳ khống chế trận pháp này.
Lặng lẽ lẩm nhẩm vài câu chú ngữ trầm thấp, sau đó hắn ném lá cờ về phía trước, hóa thành một đạo bạch quang tiến vào trung tâm đại trận.
Cảnh tượng trước mắt của Cổ trưởng lão đột nhiên biến đổi, sóng biển bốn phía bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt lên, vốn là áp lực ngàn cân lập tức gia tăng thêm vài phần, khiến cho lão nhất thời sửng sốt.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện