Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 382: Ô Sửu
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
“Huyền Âm ma khí”.
Hai vị trưởng lão Miêu cổ tựa hồ nhận ra được lai lịch của hắc khí có điểm tương tự độc dịch bò cạp, sợ hãi kinh hô, đồng thời vội vã tránh ra hai hướng khác nhau.
Hắc khí này không truy đuổi bọn họ mà như độc xà vươn ra hết cỡ rồi co rút lại trở về biển sâu quanh vùng Anh Lý thú đang bị khóa chặt, từ từ ngưng kết thành một cơn lốc xoáy màu đen.
Trên đỉnh hắc phong, xuất hiện một nam hai nữ.
Nam tử thân hình khô gầy, vẻ mặt âm hiểm, hai người nữ khuôn mặt diễm lệ, vóc người đầy đặn, diện mạo cả ba tràn đầy nét tà khí.
Hai nữ tử xinh đẹp kia chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, nhưng tên nam tử khô gầy kia, Hàn Lập nhìn không ra nông sâu, có lẽ là tu vi Kết đan kỳ.
“Ô Sửu! Người đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn cùng liên minh Lục Điện chúng ta khiêu chiến?”
Miêu trưởng lão hiển nhiên biết rõ nam tử này, giận dữ chất vấn.
“Khai chiến? Bổn thiếu gia không có hứng thú, bất quá gia tổ từ đáy biển sắp xuất quan, thu lấy Yêu Đan của Anh Lý thú coi như là món lễ vật cho người” Thanh niên khô gầy hai mắt nhìn trời ngạo nghễ nói.
“Cực âm tổ sư muốn xuất quan?”
Nghe tin tức dọa người này của nam tử, hai vị trưởng lão Lục Liên Điện thoáng nhìn nhau.
Chúng tu sĩ xung quanh nghe xong lời này mặt mũi tái nhợt, đồng dạng lộ ra vẻ sợ hãi.
Hàn Lập chứng kiến hết thảy, trong lòng giật mình, vị Cực âm lão tổ này có danh tiếng lớn như vậy?
Càng kỳ quái chính là tà khí trên người tên thanh niên khô gầy, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, mơ hồ giống như là đã từng gặp qua.
Sau một hồi suy ngẫm, Hàn Lập chợt nhớ ra, hắc khí này tuy rằng không biết uy lực như thế nào, nhưng tựa hồ cùng với Huyết luyện thần quang trên thân Khúc Hồn có chút tương tự. Nói đến khối ngọc giản trắng xám năm đó thu được ở Huyết sát giáo, đích thực là đề cập đến Huyền Âm kinh.
Hàn Lập hồ nghi Huyền Âm ma khí chẳng lẽ cùng vật ấy có cái gì liên hệ?
Nhưng không để cho Hàn Lập suy nghĩ nhiều. Miêu trưởng lão không nhịn được hét lên.
“Ô Sửu, ngươi thật là mạnh miệng, ai mà không biết lệnh tổ lần này bế quan sinh tử, trừ khi có đột phá hay có sự kiện trọng đại, nếu không căn bản cũng sẽ không xuất quan, ngươi không nói ta cũng biết, lão tổ ngươi lần này trải qua hàng trăm năm tu luyện, mục đích để tiến vào cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ”.
Ô Sửu nghe xong lời này, ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo.
“Ha ha. Lục Liên Điện các ngươi thật là ấu trĩ, ai nói cho các ngươi, gia tổ bế quan vì muốn tiến vào Nguyên Anh trung kỳ? Thực ra gia tổ đang tu luyện một loại ma công uy lực mạnh mẽ, hôm nay công pháp đại thành tự nhiên muốn xuất quan” Ô Sửu đắc ý nói.
Hai vị trưởng lão nghe xong lời này, bán tín bán nghi, chẳng biết đối phương nói thật hay giả.
Ô Sửu nhìn hai ngươi, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Một khi đã biết uy danh của gia tổ, con Anh Lý thú này bổn thiếu gia nhận lấy, Lục Liên Điện các vị chắc sẽ không cho Cực Âm Đảo chúng ta một chút mặt mũi chứ?”.
Nghe khẩu khí càn rỡ của đối phương, Miêu trưởng lão sắc mặt trắng bệch.
Hai vị trưởng lão trong mắt chớp động cân nhắc, cũng không có mở miệng.
Về phần các tu sĩ được mời đến để hỗ trợ, sau khi thấy sự tình phức tạp, không thể nhúng tay liền lùi lại một khoảng cách, bộ dáng tỏ ra không liên quan.
Phùng Tam Nương thấy vậy cau mày, nhất thời cũng không có biện pháp.
Đám Khúc Hồn bọn họ mời đến để hỗ trợ đối phó yêu thú, mà không phải là thuộc hạ của Lục Liên Điện.
Cục diện trước mắt, người của Lục Liên Điện thật sự đang rơi vào thế hạ phong.
Mặc dù họ có hai vị Miêu cổ là tu sĩ Kết đan sơ kỳ, nhưng vừa rồi khu động hai kiện dị bảo Kiền Thiên Qua đã tổn hao nhiều nguyên khí, mà tên Ô Sửu kia tuy cũng chỉ là Kết đan sơ kỳ, nhưng tại Loạn Tinh Hải luận về những kẻ tu luyện công pháp Huyền âm công, không phải tu sĩ Kết đan bình thường có thể so sánh!
Huống chi dựa sau lưng còn có Cực âm lão tổ, Loạn Tinh Hải này không người không biết đại danh đại ma đầu này, nghe thấy trốn còn không kịp, ai dám trêu chọc?
Nhưng để Ô Sửu cứ như vậy đem con Anh Lý thú này đi thì Lục Liên Điện họ cũng quá mất mặt!
Không thể để công sức vừa rồi hoàn toàn bỏ phí, đồng thời chuyện bị uy hiếp này nếu phát tán ra ngoài, đối với sự phát triển Lục Liên Điện sẽ vô cùng bất lợi.
Lúc này vị trưởng lão tóc tai rối bời khẽ mấp máy môi truyền âm với Miêu trưởng lão. Hai người này thương nghị trong chốc lát, thần sắc có vẻ bất định.
Ô Sửu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đi tới gần Anh Lý thú, trong tay hắc mang chợt lóe, một thanh ma đao đen nhánh xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy hắn giơ tay, không chút khách khí chém xuống đầu yêu thú nọ một đao. Mà hai nữ tử trên không thì nhìn chằm chằm hai vị Miêu Cổ cảnh giới.
Thấy hành động này, Phùng Tam Nương sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng hai vị trưởng lão chưa có phản ứng gì, nàng cũng không dám coi thường vọng động.
Hàn Lập lúc này im lặng quan sát hết thảy, mọi người không ai dám lớn tiếng nói một câu, sợ mang họa vào thân.
Một lát sau, Ô Sửu lấy ra một viên châu màu lam từ trong đầu của Anh Lý thú, khuôn mặt lộ ra một tia mừng rỡ.
Hắn ngẩng đầu nhìn những bảo vật long lanh trong tay yêu thú, vẻ tham lam hiện rõ trên mặt.
Ma đao đen nhánh lại một lần nữa xuất hiện. Lần này Cổ trưởng lão trầm giọng quát ngăn lại hành động của hắn.
“Thiếu chủ, nể mặt lão tổ và điện chủ chúng ta, yêu thú này có thể phân chia ra. Những bộ phận khác của Anh Lý thú, ngươi có thể mang đi, nhưng yêu đan là vật thuộc về Lục Liên Điện, thì phải lưu lại, nếu không hai người chúng ta không thể nào hướng điện chủ mà bàn giao kết quả”.
Thanh âm Cổ trưởng lão không có chút ý tứ nhân nhượng nào.
Nhưng Ô Sửu nghe xong, cười lạnh vài tiếng, vẫn điềm nhiên một đao chém xuống cắt ra một cặp trảo màu lam thu vào trong tay.
Chứng kiến cảnh này. Cổ trưởng lão đầu tiên lộ ra điểm giận dữ, nhưng tiếp theo lão thở dài một hơi, thái độ có vẻ bất đắc dĩ hướng Ô Sửu truyền âm vào tai hắn một ít tin tức. Ma đao đang giơ lên định chém tiếp liền bất động, nét mặt có vẻ kinh ngạc.
Hắn chậm rãi hạ đao xuống, mặt lộ vẻ không tin khẽ mấp máy môi tựa hồ như đang hỏi về vấn đề nào đó.
Mà Cổ trưởng lão sắc mặt không thay đổi, nói thêm một hai câu.
Nhìn một màn kỳ dị này, làm cho Hàn Lập và đám người còn lại cảm giác như lạc vào đám sương mù.
Còn Miêu trưởng lão đang lơ lửng trên không, đối với hết thảy mọi chuyện đều thờ ơ, có vẻ trước đó đã thương nghị tốt với Cổ trưởng lão.
Ô Sửu đột nhiên lắc đầu, lạnh lùng lớn tiếng nói: “Ta không tin, trừ phi ngươi có bằng chứng chứng minh”.
Những lời này không biết hắn cố ý hay vô tình mà không dùng truyền âm, làm cho đám người Hàn Lập và Phùng Tam Nương càng thêm nghi hoặc vạn phần.
Cổ, Miêu hai vị trưởng lão thần sắc biến đổi, liếc mắt nhìn nhau lộ ra vẻ tức giận.
“Điều này có thể chứng minh thân phận của hai vị kia.” Cổ trưởng lão lạnh lùng phất tay, một khối ô quang bay ra.
Ô Sửu dễ dàng tiếp lấy ô quang.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, hắn ngưng thần nhìn lại, lợi dụng thần thức cường đại đem vật kia điều tra qua, đây là một lệnh bài bề mặt khắc một cái đầu quỷ dữ tợn, tản ra hắc khí nhàn nhạt. Ô Sửu đang lật qua lật lại cẩn thận xem xét.
Hàn Lập tim đập thình thịch, có dự cảm không tốt.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, không khỏi có chút rùng mình.
Những người khác đồng dạng kinh nghi nhìn kỹ nhất cử nhất động của ba vị tu sĩ Kết đan kỳ, sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng dạng đều xiết chặt nắm tay, không một tiếng động từ từ lùi dần ra xa.
Gã tu sĩ bên cạnh thấy Hàn Lập nhìn sang mình, đầu tiên là cả kinh, nét mặt có chút khó coi, bất đắc dĩ lộ ra một tia cười khổ sau đó không nói lời nào, đột nhiên biến thành một đạo hồng quang, liều mạng bỏ chạy.
Chứng kiến cảnh này, trong lòng Hàn Lập trở nên nặng nề.
Hắn cũng không trì hoãn thêm nữa, lật tay lấy ra Thần phong chu rồi lập tức kéo Khúc Hồn lên, trong nháy mắt biến thành một đạo bạch quang hướng về phía tiểu đảo vô danh bay đi.
Hành động quỷ dị của Thanh Toán Tử và Hàn Lập làm Phùng tam nương và đám tu sĩ còn lại cảm thấy mờ mịt không hiểu.
Phía bên kia hai vị Miêu Cổ kia cũng chú ý tới màn này, thần sắc đồng thời phát lạnh, Cổ trưởng lão âm trầm nói:
“Hai người chúng ta phụ trách hai tên đào tẩu kia giết chết, còn lại những người ở đây giao cho ngươi xử lý!”
Nói xong cũng mặc kệ Ô Sửu có đồng ý hay không, lập tức hai vị Miêu Cổ trưởng lão chia nhau ra biến thành hai đạo hồng quang hướng Hàn Lập và Thanh Toán Tử đuổi theo, đảo mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
Ô Sửu mặc dù vẻ mặt không vừa ý, nhưng cũng lộ ra sát khí nhìn về phía đám người Phùng Tam Nương.
“Hừ! Đám người các ngươi thật không may mắn, đã nghe được những lời không nên nghe, vậy thì hiến nguyên thần cho bổn thiếu chủ đi thôi.”
Dứt lời Ô Sửu hai tay tỏa ra hai luồng âm phong màu đen cuồn cuộn dâng lên, trong nháy mắt bao phủ cả một vùng biển rộng, khí thế mạnh mẽ hướng bọn người Phùng Tam Nương cuốn đến.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện