Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 381: Dị bảo phục yêu
Quyển 4: Phong khởi hải ngoại
Nguồn: 4vn ; VVD ; LSB
Edit: Thập Dạ
“Bắt đầu làm phép!” Phùng Tam Nương hét lớn một tiếng, huy động đại kỳ trong tay, từng vòng sóng gợn màu lam từ đại kỳ lan ra.
Mấy người kia nghe vậy, đồng dạng múa may trận kỳ, từng quang hoa màu lam xuất hiện trong trận, ánh sáng lóe lên vài cái, đoàn người biến mất vô ảnh vô tung hoàn toàn không thấy.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy mặt biển trống không.
Giây lát sau, hai đạo cầu vồng bay đến nơi, tốc độ không hề chậm lại mà tiếp tục chạy chối chết.
Phía sau một đạo bạch vụ đuổi sát theo không hề nghi ngại.
Nhưng lúc đám sương trắng chạy vào trong phạm vi trận pháp, bốn phía quang hoa mênh mông đại khởi, một màn hào quang thật lớn màu lam xuất hiện, bao vây đám sương mù này lại trong trận.
Lúc này bọn Phùng Tam Nương, Khúc Hồn từ bốn phía hiện ra.
Bọn họ nhấc cao trận kỳ trong tay đồng thời chỉ hướng trung tâm trận, bắn ra sáu đạo cột sáng màu lam, làm màn hào quang càng thêm chói mắt.
Hai đạo cầu vồng hoàng kim phía trước đều quay trở lại, bay lên phía trên đỉnh màn hào quang.
Quang hoa thu lại, hiện ra Miêu trưởng lão và một vị đại hán thân báo tóc rối bời.
“Tốt, làm tốt lắm! Phía dưới nhất định phải giữ chắc con thú này không cho phản kháng, để hai người bọn ta dùng dị bảo bắt lấy nó!” Miêu trưởng lão sắc mặt vui mừng nói.
Sau đó hắn liếc nhìn Cổ trưởng lão, cả hai đồng thời lấy ra một vật. Đây là một đôi giáo chất liệu đồng xanh cũ kĩ, còn có vài vết rỉ loang lổ bên trên, bề mặt ảm đạm vô quang, hình dáng xấu xí.
Hai vị Kết Đan kỳ trưởng lão của Lục Liên Điện sắc mặt nghiêm túc, miệng niệm khẩu quyết, hai cây trường thương bỗng rời tay từ từ bay lên, phát ra ánh sáng màu vàng, càng lúc càng rực rỡ.
Anh Lý thú bị nhốt tại trong màn hào quang tựa hồ cũng hiểu được tình cảnh nguy hiểm của mình, nó cất một tiếng thét thê lương, màn bạch vụ trăm trượng hơn đột nhiên co rút lại, chớp mắt chỉ còn hơn mười trượng, cô đặc thành một màn nhũ bao phủ bên ngoài.
Đồng thời từ bên trong nổ ra một tiếng sấm dậy tựa như vạn mã bôn đằng. Âm thanh vang vọng làm cho tu sĩ hộ trận đinh tai nhức óc, mọi người không khỏi hoảng sợ.
Tiếp theo có tiếng trẻ con khóc vang lên.
Vô số lam sắc cỡ nắm tay tụ lại thành những luồng sáng lớn từ trong sương mù vọt ra, khí thế hung hãn đánh thẳng về màn lam quang, thanh thế kinh người, khiến cho chúng tu sĩ cảm thấy căng thẳng.
Khi cách màn hào quang mười trượng thì chạm phải một gợn ánh sáng mờ nhạt, luồng ánh sáng lóe lên, những đòn công kích này bị trận pháp chặn lại bật ngược ra.
Nhưng những luồng lam quang vẫn còn rất nhiều, đại bộ phận bị phản xạ đập thẳng vào vách đá.
Đồng thời màn hào quang cùng sương mù trắng cùng phát nổ liên tiếp, trong bạch vụ mấy cái bạch quang chớp lóe rồi biến mất. mà màn hào quang trên vách đá cũng chớp lên, màu lam cùng màu trắng đan xen nhau, một bộ phận lung lay muốn tan vỡ.
“Chư vị đạo hữu, mau gia tăng pháp lực! Đây là một trong tam đại sát chiêu của Anh Lý thú – Thủy cương thần lôi, sẽ không kéo dài lâu đâu, chỉ cần chống đỡ nửa khắc là được”.
Phùng Tam Nương sắc mặt đại biến hô lên, vội niệm vài câu khẩu quyết, miệng phún ra một ngụm tinh huyết lên trận kỳ trong tay, lam quang đại thịnh, cột sáng lập tức biến to mấy lần, làm màn hào quang trước người lập tức ổn định hơn một chút.
Năm người còn lại thấy vậy, cũng đành phải thi pháp, điều động toàn bộ pháp lực trên người, cố gắng duy trì đại trận.
Hàn Lập đứng ở phía sau Khúc Hồn cảm thấy có chút ngoài dự đoán, không nghĩ tới vừa cùng Anh Lý thú giao thủ đã phải liều mạng.
Yêu thú này cũng thật lợi hại thái quá!
Phía trên bầu trời, hai ngọn thương trước mặt hai vị Kết Đan kỳ bắt đầu dị biến, tiếng chú ngữ thần bí nghiêm nghị vang lên. Hai thanh trường thương càng ngày càng biến lớn, mũi thương bắt đầu chậm rãi hướng xuống, nhắm thẳng trung tâm bạch vụ phía dưới.
Bên trong màn sương mù, Anh Lý thú tựa hồ cũng nhận ra nguy hiểm từ phía trên cao, nó đột ngột phát ra tiếng thét chói tai.
Kế tiếp bạch vụ chậm rãi luân chuyển, tốc độ xoay càng lúc càng nhanh, giây lát sau hóa thành một cỗ cuồng phong cực lớn, cuồn cuộn sóng lớn nổi lên ngập trời, trong cơn lốc còn chớp lóe nhiều điểm lam mang, đúng là Thủy cương thần lôi tối nguy hiểm.
Bọn người Thanh Toán Tử nhìn thấy biến hóa đáng sợ trước mắt, không khỏi thần sắc khẩn trương. Phùng Tam Nương thần tình cũng sợ hãi, tựa hồ cũng không biết Anh Lý thú muốn thi triển pháp thuật kinh người gì.
Hàn Lập sắc mặt âm trầm, vội vàng điều khiển Khúc Hồn tăng lớn pháp lực hộ trận.
Tuy nhiên không ai biết Anh Lý thú kế tiếp sẽ làm gì.
Thần thông này chính là một kích quyết tử của nó.
Lo lắng, Hàn Lập không khỏi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy hai thanh trường thương độ dài đã đạt bảy tám trượng, loáng thoáng phát ra tiếng leng keng dễ nghe.
Hai vị Kết Đan kỳ trưởng lão kết một cái thủ ấn cổ quái, chú ngữ niệm liên tục không ngừng nghỉ, vẻ mặt khẩn trương cực kỳ, trên trán lấm tấm chảy ra mồ hôi.
Cuồng phong do Anh Lý thú tạo ra hướng về một phương tấn công, độ cao hơn mười trượng, khí thế cực kỳ kinh người.
Trung niên nho sinh đứng bên thiếu phụ sắc mặt bỗng nhiên đại biến, mặt không còn chút máu.
Bởi vì thế công kinh người kia hướng thẳng trận môn hắn phòng thủ, làm hắn âm thầm kêu khổ không thôi.
Bất đắc dĩ, vị này cắn răng một cái, toàn thân phát ra hào quang hoàng lam lưỡng sắc đan vào nhau chói mắt cực kỳ, bảo trùm cả người vào trong đó.
Hai tay hắn cầm chặt trận kỳ, linh lực toàn thân rót vào trong cán cờ biến thành một đạo quang trụ lớn vô cùng theo mũi cờ bắn ra, vừa lúc nghênh đón sóng chấn động, thế đến hơi chậm một chút nhưng ngay lập tức đụng vào phía trên màn hào quang.
Tiếng sấm, tiếng vỡ tan, tiếng kinh hô, đồng thời truyền đến.
Chỉ thấy màn sáng bị trúng một kích, nháy mắt đã hỏng mất.
Toàn bộ tu sĩ chủ trì đại trận, không hẹn mà cùng thần sắc đại biến, tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi.
Trung niên nho sinh trong lúc phun ra máu vội kéo thiếu phụ đứng bên cạnh lui về sau hơn mười trượng.
Ngay lúc đại trận bị phá, bọn người Phùng Tam Nương mặt mày xám ngoét, trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng rống giận.
“Yêu nghiệt, mau mau nhận lấy cái chết!”
Dứt lời, lưỡng đạo hoàng mang thật lớn, như kinh lôi nộ điện trong không trung loé lên vài lần, từ trên trời cao giáng xuống trung tâm trận cuồng phong.
Thanh âm trẻ con gào thét thê lương, trên mặt biển gió êm sóng lặng trở lại.
Chờ cho sương mù chậm rãi tan hết. lộ ra ở trong đó chân thân của Anh Lý thú, mà hai thanh trường thương khôi phục nguyên hình, đang lóe hoàng quang đan chéo nhau trên mặt biển.
Hàn Lập vội vàng đưa cho Khúc Hồn một khối linh thạch bậc trung, để nhanh chóng khôi phục pháp lực, chính mình ngưng thần hướng phía dưới nhìn kỹ.
Chỉ thấy cái gọi là Anh Lý thú thật sự vô cùng kỳ lạ.
Cái đầu giống đầu trẻ con, đuôi cá chép màu lam, dưới cơ thể có bốn cánh tay người trắng noãn, hai cái vây thật lớn, phảng phất giống đôi cánh.
Nhưng kỳ lạ nhất là từ bốn cánh tay người nắm bốn kiện đồ vật khác nhau, một con cua thật lớn màu đỏ, một cây thước san hô màu lam, một viên châu tử màu trắng bằng quả trứng gà, một cái vỏ con trai giống như tấm chắn màu bạc.
Các thứ này tất cả đều lòe lòe sáng lên, nhìn qua là biết bảo vật trân quý.
Giờ phút này Anh Lý thú mặt lộ vẻ thống khổ há mồm rên rỉ không ngừng, lộ ra một bộ răng nanh sắc bén, Hàn Lập nhìn thấy trong lòng cũng sợ hãi.
Mà thân cá chép dài cả trượng không ngừng quẫy đuôi liên tục, muốn chấn rơi hai thanh trường thương để đào thoát.
Nhưng cặp thương này tựa hồ trời sinh chính là khắc tinh của nó, mặc cho giãy dụa như thế nào vẫn giữ chặt trên mặt nước, trông như món ăn được bày sẵn ra đợi người ăn.
So với bọn Hàn Lập, hai vị trưởng lão Lục Liên Điện sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào, hiển nhiên phóng thích hai cái dị bảo này đã làm cho bọn họ nguyên khí đại thương, nhưng hai người mặt lộ vẻ mừng như điên bay thẳng xuống phía dưới.
Trung niên nho sinh cùng Thanh Toán Tử mấy người giương mắt nhìn Anh Lý thú bị chế trụ, mặt không khỏi lộ vẻ tham lam.
Nhưng thấy Phùng Tam Nương một bên giương mắt như hổ rình mồi, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn hai vị kia thu bảo.
Khi hai vị Kết Đan kỳ tu sĩ cao hứng trùng trùng bay đến cách vị trí yêu thú khoảng hai ba mươi trượng, đột nhiên trong lòng biển phía dưới yêu thú xuất hiện một cỗ âm phong tối đen như mực, bao phủ mấy trăm trượng mặt biển kể cả Anh Lý thú đang bị khóa chặt, đồng thời đánh thẳng đến hai vị Kết Đan kỳ.
Đám người Hàn Lập nhất thời ngây ngốc.
Mời quý độc giả tham gia luận truyện tại: Phàm Nhân Tu Tiên – Bản Ngoại Truyện