[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 9: Băng bó
Phó Tiếu ngu người tại chỗ.
Cô ấy nhìn đi nhìn lại đánh giá Thích Cảnh, lại nhìn về phìa khuôn mặt ngơ ngác của Lâm Miên, cười ẩn ý nói: “Lâm Miên, em giỏi lắm.”
Cô nàng lại chuyển hướng sang Thích Cảnh, đưa tay ra thoải mái nói: “Chào cậu, Phó Tiếu.”
Thích Cảnh lịch sự đưa tay ra nắm một chút: “Thích Cảnh.”
Phó Tiếu chủ động lùi về sau chừa một lối cho bọn họ đi vào: “Không cần đổi giày, vào đi. Lâm Miên à Lâm Miên ơi, tuần trước lúc chị hỏi em, em còn nói mình không có bạn trai. Bây giờ sao lại tốc độ vậy?”
Đừng nói Phó Tiếu, ngay cả Lâm Miên cũng không ngờ Thích Cảnh trực tiếp nói như vậy, nhưng việc đã đến nước này, cô chỉ có thể nhắm mắt mềm giọng nói với Phó Tiếu: “Chị Phó…”
Phó Tiếu không chịu được dáng vẻ như vậy của Lâm Miên, sảng khoái gật đầu nói: “Được, vậy chị không quấy rầy hai người nữa.”
Cô nàng vừa định xoay người đi về phòng, lại cảm thấy không nhân lúc này mà ghẹo Lâm Miên vài câu thì thật không hợp lý chút nào, nghĩ vậy liền quay lại chọt thêm một câu: “Nếu em muốn để cậu ấy qua đây một đêm, chị không ý kiến, nhưng nhớ nhỏ tiếng là được.”
“Chị Phó!”
Phó Tiếu quay sang nhìn thoáng qua Thích Cảnh, đôi mắt cười cong cong, giơ hai tay lên rồi lui về phòng: “Được được được, chị nhiều chuyện, hai đứa chơi vui vẻ!”
Đến khi Phó Tiếu đi, Lâm Miên mới phát hiện, cô nam quả nữ ở chung một phòng, bầu không khí có hơi lúng túng.
Lâm Miên ho nhẹ: “Cái đó, cậu có muốn uống gì không…”
Thích Cảnh chớp mắt, cười nhìn cô: “Cậu quên chúng ta vừa đi đâu về hả?”
Lâm Miên: “. . .”
Được rồi, là cô ngu ngốc.
Dễ dàng bước vào nơi ở của Lâm Miên làm Thích Cảnh thấy hơi kiêu ngạo, anh vẫn đang nhìn tay chân cô luống cuống không biết làm sao, đang không ngừng đấu tranh giữa hai lựa chọn tiếp tục trêu chọc cô hay là tiếp tục nhìn cô thế này.
Lâm Miên dè dặt nhìn xuống, thử thăm dò nói: “Vậy, anh… ngồi một lát nhé?”
Ác ma trong nội tâm Thích Cảnh vừa định giương cánh đã bị câu nói này của Lâm Miên làm một kích tan thành mây khói, cuối cùng quyết định bỏ qua cho cô nàng tối nay đã bị kinh sợ không ít.
“Thật ra vừa nãy tôi chỉ định đưa cậu đến cửa rồi về, có điều bây giờ cũng đi vào rồi…” Anh giả vờ suy tư một chút, rồi mỉm cười, “Tôi giúp cậu băng bó một chút vậy.”
Lúc này Lâm Miên mới bất giác nhớ ra mình bị trầy: “Để tôi đi lấy hộp y tế.”
Thích Cảnh nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đen nhánh hơi híp lại, khóe môi khẽ cong lên, vẻ mặt nhãn nhặn lịch sự bên ngoài lúc này đã nứt tạo một khe hở.
Lâm Miên nghĩ anh quá mức đơn thuần, không biết đối với cô điều đó có tốt hay không.
Dĩ nhiên, dù sao với anh mà nói, nhất định là chuyện tốt.