[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 46: Truyện cổ tích (Hoàn chính văn)
- Metruyen
- [On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí
- Chương 46: Truyện cổ tích (Hoàn chính văn)
Vẫn nên nói ra.
Lâm Miên không dám ngẩng đầu, lặng lẽ chờ câu trả lời của Thích Cảnh.
Cô nói ra câu này không phải để thử lòng Thích Cảnh, mà vì trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy.
Từ rất lâu trước đây cô đã có ý định này, cho dù sau khi yêu Thích Cảnh, chuyện này vẫn như một quả bom hẹn giờ treo lơ lửng trước ngực, khiến cô suốt ngày lo lắng bất an.
Mà lần này khiến cô hạ quyết tâm, là vì Lâm Tú.
Lâm Tú tuy không nói, nhưng cô không ngốc, ở bên Thích Cảnh lâu rồi cũng học được chút bản lĩnh quan sát lời nói sắc mặt, thấu hiểu lòng người.
Chị vẫn chưa quay lại đi làm, vẫn ở nhà chăm sóc Lâm Nguyên, thực tế là vì lần sinh này gây tổn thương quá lớn.
Lúc đó Lâm Tú gặp khó sinh không phải do tâm lý, mà do vấn đề thể chất.
Nếu đổi lại là cô – người có thể chất yếu hơn – thậm chí chưa chắc đã có vận may như chị.
Lâm Miên liên tục tự hỏi bản thân, liệu có đủ dũng khí vì Thích Cảnh mà vượt qua mọi gian nan chưa biết trước.
Cô rơi vào mâu thuẫn.
Dĩ nhiên cô yêu Thích Cảnh.
Nếu Thích Cảnh nói anh mong muốn cô sinh con, cô cố gắng một chút, chắc cũng có thể làm được.
Nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói đang gào lên: điều đó không cần thiết.
Vì bất cứ ai mà từ bỏ cuộc sống mình đã hoạch định từ trước là không đáng.
Con người đúng thật là động vật ích kỷ.
Cô nghĩ trong lòng đầy áy náy.
Nên cô nói ra suy nghĩ của mình với Thích Cảnh, để anh là người đưa ra lựa chọn.
Thật ra cô cũng đoán được phần nào, Thích Cảnh yêu cô đến vậy, chắc chắn sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của cô. Điều cô muốn biết là, liệu Thích Cảnh có vì thế mà thất vọng một chút nào không.
Lâm Miên nín thở, chờ Thích Cảnh trả lời, cô cảm thấy không khí trong hành lang dường như đông cứng lại, khiến cô không thoải mái từ đầu đến chân.
Có lẽ thời gian chỉ trôi qua trong chớp mắt, nhưng trong quá trình cô chờ đợi, dường như thế giới đã trải qua bao thay đổi tang thương.
Có chút
“Cuối cùng em cũng chịu nhắc đến chuyện này. Anh rất vui.”
Thích Cảnh đưa tay ôm cô vào lòng, động tác và giọng nói đều cẩn trọng: “Anh vốn định sau này sẽ nói suy nghĩ của anh cho em, nhưng giờ em đã mở lời, vậy thì càng tốt.”
“Từ góc độ cá nhân mà nói, anh cũng không muốn em phải trải qua quá trình sinh nở, một chút cũng không.”
Lâm Miên hơi sững sờ.
Sự thẳng thắn của Thích Cảnh khiến cô không biết phản ứng thế nào, thậm chí quên cả ôm lại anh, chỉ ngẩn người đứng đó, chờ câu tiếp theo.
“Lần anh đưa em đến bệnh viện chờ chị em sinh, anh ở bên ngoài đợi em rất lâu, em biết anh lúc đó nghĩ gì không?”
“Anh nghĩ, nếu là em phải trải qua chuyện đó, liệu anh có chịu đựng nổi không.”