[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 43: Họp báo
Lâm Miên theo bản năng khẽ nức nở một tiếng, mong đợi, bất an và căng thẳng xen lẫn khiến cô không dám lên tiếng.
Trong bóng tối, đôi mắt của Thích Cảnh dường như rất sáng.
Anh cúi người hôn lên môi Lâm Miên một lần nữa, thì thầm bên tai cô: “Sợ không?”
Anh cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Lâm Miên, dường như có chút sợ sệt.
Lâm Miên cắn môi dưới suy nghĩ một lát, sau đó kiên định lắc đầu.
“Đừng sợ, anh sẽ không thật sự làm gì đâu.” Thích Cảnh nắm lấy cổ tay cô, những nụ hôn rải rác rơi trên khuôn mặt cô, “Cho anh hôn em một chút thôi.”
Lâm Miên bị anh hôn đến mức bắt đầu xao xuyến, trong hơi thở quấn quýt của hai người, cô vẫn còn tâm trí để suy nghĩ chuyện khác.
Đây có phải là “anh chỉ cọ cọ chứ không vào” trong truyền thuyết không?
Thích Cảnh bỗng bật cười, chống người lên, nắm cằm cô lắc nhẹ: “Hôn mà không chuyên tâm, đang nghĩ gì thế?”
“Ưm…” Lâm Miên còn chưa kịp phản bác thì lại bị anh hôn chặn mất lời.
Cô căng thẳng theo bản năng, mong đợi liệu có chuyện gì khác xảy ra hay không, cả người đều căng cứng, không ngờ sau khi hôn xong, Thích Cảnh chỉ ôm cô, hít sâu một hơi rồi không động đậy gì nữa.
Dường như anh cực kỳ kiềm chế, hôn xong không những không làm gì thêm, ngay cả cái cúc đầu tiên trên áo ngủ của cô cũng vẫn còn nguyên, khiến cô không khỏi hoài nghi sức hút của bản thân.
Lâm Miên xoay người lại, ôm lấy anh, có chút nghi hoặc ngước mắt nhìn.
Cô không ngốc, có thể nhạy bén cảm nhận được phản ứng vừa rồi của Thích Cảnh.
Anh thực sự muốn, nhưng không hiểu sao lại cố kiềm chế.
Cô không biết phải mở lời thế nào, chỉ do dự thử thăm dò: “Anh… anh không muốn tiếp tục nữa sao?”
Thích Cảnh bật cười, nhéo eo cô: “Sao thế, em còn có vẻ mong chờ hơn cả anh?”
“Sau này còn nhiều cơ hội mà, không vội lúc này.”
Lâm Miên khẽ nhắm mắt, cố làm giọng mình bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Anh đang nhịn, đúng không?”
Tịch Cảnh hơi sững người, ánh mắt lộ ra chút ngạc nhiên.
Anh không ngờ cô bé của anh đã nhạy cảm đến mức này, xúc cảm vừa được đè nén của anh lại bắt đầu xao động, anh cúi đầu nhìn Lâm Miên trong lòng, nới lỏng vòng tay một chút: “Ừm.”
Lâm Miên tiếp tục đoán: “Anh đang để ý tới cảm xúc của em?”
Cô cảm thấy mình đã thể hiện rất rõ là sẵn sàng rồi, không đến mức Thích Cảnh phải do dự, nên tiếp tục suy đoán: “Hay là hôm nay anh mệt quá?”
“Chất vấn khả năng của một người đàn ông là không hay đâu đấy.”
Thích Cảnh bật cười, vén mấy sợi tóc dính trên mặt cô, không biết là vì nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao hay vì điều gì khác, mà cô nhìn có vẻ rất nóng.