[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 41: Đi công tác
Yêu đương khiến thời gian trôi nhanh thật.
Lần đầu tiên Lâm Miên cảm nhận sâu sắc được điều đó.
Rõ ràng cô cảm thấy hai người chẳng làm gì nhiều, vậy mà một tháng đã trôi qua.
Họ thậm chí còn chưa làm những việc mà các cặp đôi bình thường hay làm. Không đi dạo phố, cũng không xem phim, chỉ là thêm chút hương vị tình yêu vào cuộc sống đơn giản vốn có.
Cách họ ở bên nhau chẳng khác trước là bao, một lập trình viên viết code mỗi ngày, một tác giả vô danh gõ chữ mỗi ngày, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì ngồi lại cùng nhau nói về những chuyện đã xảy ra thời cấp Ba.
Mà thời cấp Ba của họ thì giao nhau chẳng được bao nhiêu, nhạt nhẽo vô cùng, nếu có tìm cho ra một chút liên hệ cũng chỉ là chuyện Thích Cảnh khi đó đơn phương cô một cách nghiêm túc.
“Có một lần trong căng tin, em bị người ta chen ngang, anh đã ra mặt giúp em đấy.” Thích Cảnh vừa đút cô ăn vặt, vừa bật cười khẽ lắc đầu, “Em chẳng nhớ gì đâu nhỉ.”
Lâm Miên nhai đồ ăn vặt, chống cằm suy nghĩ kỹ một lúc, vẫn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu lúc đó mình có bị mất trí nhớ không, hình ảnh Thích Cảnh trong ký ức của cô lúc ấy đếm trên đầu ngón tay.
Trước khi gặp lại, anh giống như một mảnh vỡ mơ hồ, không quan trọng trong cuộc đời cô, có thể tuỳ ý tan thành tro bụi và bị thời gian cuốn đi.
Còn hình tượng “A Thất” khi xuất hiện trong cuộc đời cô lại từng là một ký ức tuyệt đẹp cô cất giấu kỹ nơi đáy lòng suốt một thời gian dài, chỉ là khi cô dần trưởng thành, nó cũng chỉ nằm lại trong một góc ký ức, không còn được hồi tưởng.
Càng nghĩ, cô càng thấy mình đúng là tàn nhẫn và lạnh lùng, thật sự có lỗi với tấm chân tình bao năm qua của Thích Cảnh.
Thích Cảnh nhắc lại mấy lần, Lâm Miên liền thấy áy náy bấy nhiêu lần, vì vậy anh cũng không nhắc nữa, sợ tạo thành gánh nặng trong lòng cô.
Lâm Miên vốn nghĩ những ngày ngọt ngào thế này cứ thế trôi qua cũng rất tốt.
Dù sao thì họ còn rất rất nhiều thời gian, còn rất nhiều việc có thể cùng nhau làm.
Cho đến khi Thích Cảnh nói với cô chuyện đi công tác, cô mới như bừng tỉnh từ giấc mơ.
Trên thế giới này không chỉ có gặp gỡ tương phùng, mà còn có chia xa.
Và một tháng, hoá ra chỉ là một cái chớp mắt.
Vậy thì cuộc đời tưởng chừng dài đằng đẵng, cũng không hề dài như cô từng nghĩ.
Lâm Miên nghe tiếng sắp xếp hành lý từ phòng bên, thở dài một hơi, nằm trên giường mình, đến cả bản nháp cho truyện tiếp theo cũng chẳng buồn viết.
Ngày mai là ngày Thích Cảnh đi công tác.
Trước đó anh đã nói với cô rồi, sau Tết phải tham gia một dự án liên quan đến trí tuệ nhân tạo, chỉ là không ngờ dự án này quy mô quá lớn, cần phải bay đến thành phố B.