[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 40: Xứng đáng
Từ sau hôm đó, mỗi buổi trưa Thích Cảnh đều hẹn đến phòng tư vấn tâm lý.
Thực ra cậu cũng không rõ tâm trạng của mình là gì, chỉ biết rằng với một cô gái chưa từng gặp mặt, chỉ cách nhau qua một tấm rèm, cậu lại nảy sinh một nỗi bận lòng kỳ lạ.
Từ nhỏ cậu đã độc lập, ba mẹ ít để ý đến, tuy tự do nhưng không tránh khỏi thiếu thốn sự quan tâm.
Nhưng trên người cô gái ấy, cậu cảm nhận được một cảm giác thuộc về đã mất từ lâu.
Tình cảm của cậu với cô không thể gọi là thích, cũng không phải đồng bệnh tương lân, chỉ là thấy rằng trên thế giới này vẫn còn một người đang quan tâm đến mình.
Thật tốt.
Cậu thậm chí không cần cô làm gì cả, chỉ cần trò chuyện với mình là đủ, cho dù đối phương chỉ đọc cho cậu nghe những đoạn thơ ca mà cậu chẳng hứng thú, cậu vẫn cảm thấy lòng mình tĩnh lặng lạ thường.
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu mà trước đây cậu chưa từng có, trong căn phòng tư vấn yên tĩnh buổi trưa, giọng nói dịu dàng của cô gái ấy đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong khoảng thời gian u tối ấy của cậu.
Đó chính là sự cứu rỗi của cậu.
Chỉ là, người bên kia rất ít khi nhắc đến chuyện của bản thân, dù Thích Cảnh có hỏi, cô cũng chỉ lảng tránh không trả lời.
Tuy hiếu kỳ, nhưng cũng không muốn đào sâu vết thương của cô, với cậu mà nói, việc cô gái ấy mỗi trưa đều dành một tiếng đồng hồ ở lại trò chuyện với mình, như vậy đã là đủ rồi.
Cho đến lần cuối cùng.
Hôm đó chỉ là một buổi trưa bình thường, cậu theo thói quen bước vào phòng tư vấn tâm lý, đeo tai nghe, cười chào đối phương:
“Lại gặp nhau rồi.”
“A Thất?”
Lâm Miên thử micro tai nghe, cố gắng kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói, khẽ cười dịu dàng như thường lệ: “Chào cậu. Nhưng tôi nghĩ, đây có lẽ sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau.”
“Sao thế?”
Việc sử dụng phòng tư vấn tâm lý quá nhiều lần, cuối cùng cũng bị nghi ngờ.
Bởi vì tư vấn tâm lý không phải là năng lực nằm trong phạm vi của cô, việc cô tự tiện khuyên giải người khác, rất có thể sẽ gây hiểu lầm cho những người thực sự cần được tư vấn.
Giáo viên tâm lý dĩ nhiên không cho phép cô làm vậy.
Cô đã giấu chuyện giữa mình và A Thất, chỉ nói là bản thân muốn thử giúp đỡ người khác điều chỉnh cảm xúc, rồi nhận hết trách nhiệm về mình.
May mà giáo viên tâm lý vẫn luôn khoan dung, chỉ nhẹ nhàng trách mắng vài câu, dặn cô sau này đừng làm vậy nữa là xong.
Lâm Miên cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói điều này cho cậu biết.
Cô khựng lại một chút, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nhiệm kỳ của tôi kết thúc rồi. Vậy nên, sau này có lẽ tôi sẽ không phụ trách ở đây nữa.”