[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 39: Ký ức
Thích Cảnh cong nhẹ khóe môi, cúi người chạm trán cô, khẽ nói, “Chẳng phải anh đã dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy rồi sao?”
“Em thật sự nghĩ rằng, anh đối tốt với em, là vì em là đối tượng kết hôn giả của anh sao?”
Không đợi Lâm Miên mở miệng, anh đã cúi xuống hôn cô tiếp.
“Anh thích em, còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì em tưởng.”
Lâm Miên không biết mình đã trở về nhà trong trạng thái như thế nào, đầu óc cô trống rỗng, mơ mơ hồ hồ, những mong chờ ngày đêm gần đây trong chớp mắt đã trở thành hiện thực, vậy mà cô lại có cảm giác hư ảo đến không thật.
Tất cả những điều hão huyền, mê đắm, những tưởng tượng khó nói thành lời từng xuất hiện trong vô số giấc mơ, vào khoảnh khắc Thích Cảnh hôn cô, bất ngờ hóa thành hiện thực, khiến cô có phần luống cuống tay chân.
Nói ra thì cũng thấy kỳ lạ, thường ngày Thích Cảnh dịu dàng chu đáo, lịch thiệp đến mức hoàn hảo, cách cư xử với người khác từng bước đều đúng mực, như thể đã tính toán hết mọi khả năng.
Vậy mà cũng có một ngày đánh mất lý trí, chỉ hành động theo cảm xúc bốc đồng.
Thích Cảnh đặt một cốc nước nóng trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, giọng nói pha chút ý cười nhẹ: “Nếu em vẫn chưa buồn ngủ, chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
Trong nhà mở điều hòa, Lâm Miên chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên từng đợt hơi nóng bức bối, cô bất an cọ cọ mũi giày, không dám quay đầu nhìn thẳng Thích Cảnh, “Anh muốn… nói chuyện gì?”
Thích Cảnh nghe vậy khẽ cười, kéo Lâm Miên vào lòng, xoa nhẹ đầu cô: “Đừng căng thẳng thế, thả lỏng chút đi. Chúng ta hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ nói chuyện cũng không được à?”
“Anh chỉ muốn biết, em bắt đầu thích anh từ khi nào?”
Lâm Miên dụi đầu vào vai anh, cũng vô thức mỉm cười: “Anh hỏi em, em thật sự cũng không biết nữa…”
Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu nhỏ giọng nói, “Anh đối xử với em tốt như vậy, đổi lại là ai mà không rung động chứ.”
Cô hơi ngượng ngùng cười khẽ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào anh một lần, “Còn anh? Anh thì sao? Bắt đầu từ bao giờ?”
Thích Cảnh nhìn cô, trong mắt mang ý cười, giọng bí ẩn: “Em đoán thử xem.”
“Em làm sao mà đoán được chứ.”
Lâm Miên tuy miệng nói vậy, nhưng lại thật sự nghiêm túc suy đoán.
“Ừm… lần trước ở buổi tiệc thường niên, anh hôn em?”
“Giáng sinh dẫn em đi mua nhẫn?”
“Em bắt đầu nấu cơm tối cho anh?”
Thích Cảnh liên tục lắc đầu khiến Lâm Miên khó xử, cô lại nghĩ một lúc, thở dài: “Anh đừng nói với em là ngay khi gặp lại em, anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi nhé. Như vậy thì giống kịch bản phim thần tượng quá.”
Thích Cảnh nghe vậy chỉ cười: “Nhưng thực tế vốn dĩ còn giống phim thần tượng hơn cả phim thần tượng.”
“Để anh nói cho em biết.”