[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 38: Lời thú nhận
Lâm Miên hoảng hốt, sợ mẹ Thích là giảng viên sẽ có ấn tượng xấu với mình, theo phản xạ liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thích Cảnh: “Anh nói bậy gì đấy…”
Mẹ Thích lại hoàn toàn không để bụng, tiếp lời Thích Cảnh: “Vậy là hai đứa quen nhau lâu rồi à. Sao không sớm dẫn Tiểu Miên về cho mẹ gặp?”
Thích Cảnh nhân cơ hội kéo Lâm Miên lại gần hơn một chút, thuận theo ý mẹ nói tiếp: “Gần đây tụi con có dự định kết hôn nên mới dám đưa cô ấy về nhà ạ.”
Lâm Miên trừng to mắt theo phản xạ, vừa định nói gì đó thì Thích Cảnh đã làm liều luôn, chìa tay mình ra trước mặt mẹ: “Mẹ xem, bọn con cả nhẫn cũng mua rồi, chỉ còn chờ một lời của ba mẹ thôi.”
Mẹ Thích lập tức gật đầu đồng ý chuyện cưới xin này: “Mẹ với ba con đương nhiên đồng ý rồi.”
“À đúng rồi, Tiểu Miên ở lại nhà mình ăn tối rồi hẵng về nhé. Mẹ vào bếp xem ba con thế nào, phụ ông ấy một tay, hai đứa cứ từ từ mà trò chuyện.”
Lâm Miên khẽ gật đầu, lại thấy không ổn, cắn răng thêm một câu: “…Cảm ơn mẹ ạ.”
“Ừa, ngoan lắm.”
Mẹ Thích đứng dậy, lại cẩn thận quan sát Lâm Miên một lượt, vừa đi về phía bếp vừa lẩm bẩm “Thật tốt quá”, miệng không ngừng khen ngợi.
Đợi đến khi mẹ Thích rời khỏi phòng khách, Lâm Miên mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá. Xem ra cô cũng khá hài lòng với em đấy.”
“Đâu phải khá hài lòng, là vô cùng hài lòng luôn ấy. Theo đà này, sau này mẹ anh chắc quên mất là có thằng con trai, chỉ nhớ mỗi cô con dâu nhỏ thôi.”
Thích Cảnh nhéo eo Lâm Miên, trêu chọc cô: “Này, Miên Miên, sao trước mặt thì em gọi là mẹ, sau lưng lại gọi là cô thế?”
“Vừa nãy chẳng phải là để lừa cô sao?” Lâm Miên chớp mắt, ra vẻ nghiêm túc, “Chúng ta đâu phải thật sự…”
“Suỵt.” Thích Cảnh đưa ngón tay ra làm dấu im lặng, rồi kéo nhẹ má cô, nhắc nhở: “Nhỏ tiếng thôi. Lỡ bị cô nghe thấy thì tiêu đời.”
“Với lại, từ giờ phải gọi là mẹ hết, tránh mấy rắc rối không đáng có.”
Lâm Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Thích Cảnh ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô ghé lại gần một chút: “Nhưng mà đã diễn thì phải diễn trọn vai. Sau này em phải gọi anh là gì?”
“Không phải là A Thích sao?”
“Không được, đó là cách gọi riêng tư của hai đứa mình.” Thích Cảnh nhếch môi cười, hạ giọng, “Nào, gọi một tiếng ông xã nghe thử xem nào.”
Lâm Miên cố gắng thử, mà thật sự không thể nào nói thành lời, chỉ khiến mặt đỏ đến tận mang tai: “…Không, không gọi được.”
Thích Cảnh nghiêm túc nói bậy: “Là một diễn viên chuyên nghiệp, phải có tố chất nghề nghiệp tương xứng. Nào, Miên Miên, dũng cảm lên.”
Lâm Miên khe khẽ kêu lên một tiếng, cúi đầu nhắm mắt, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Cô cố tình hạ thấp giọng, tiếng run run lại mang theo sự ngọt ngào hiếm có, từng âm tiết như gõ thẳng vào tim Thích Cảnh.