[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 31: Hiểu lầm
Thích Cảnh cảm thấy gần đây Lâm Miên hơi lạ.
Sự thay đổi này cũng không phải theo hướng tiêu cực, ngược lại, Lâm Miên trông quá bình thường ——
Bình thường đến mức làm anh cảm thấy không quen.
Cô vẫn nghiêm túc chạy bản thảo như trước, phần lớn thời gian mỗi ngày đều ngâm mình ở trong phòng, vẫn chuẩn bị cơm chiều cho anh, lúc nào cũng nghiêm túc không đùa giỡn.
Trông thì không có gì sai. Nhưng thích Cảnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi nào cần thiết mới nói chuyện, giống như khoảng thời gian mới quen biết với Thích Cảnh vậy.
Vừa không làm nũng, cũng không dính người, lúc nói chuyên với anh cũng làm theo nguyên tắc xử lí việc công, tuyệt đối không nói lời nào dư thừa, không thèm trả lời mấy câu đùa giỡn của anh.
Nghiêm túc, cẩn thận, không giống Lâm Miên chút nào.
Chính xác là Thích Cảnh phát hiện Lâm Miên không còn vẻ gỡ bỏ vỏ bọc bên ngoài của mình nữa.
Giống như bây giờ.
Thích Cảnh nhìn Lâm Miên hiếm khi ra khỏi phòng đi lấy nước ấm, giả bộ hạ tờ báo xuống như vô tình nhắc tới: “Răng khôn của em đỡ sưng chưa? Hôm nào anh dẫn em đi nhổ.”
Tay cầm ly nước của Lâm Miên dừng lại một chút, như bị phỏng nên rụt tay lại, cô khẽ thổi ngón trỏ của mình, lắc đầu nói: “Không cần, tạm thời không cần thiết, không làm phiền anh.”
Không làm phiền anh?
Nói lung tung gì vậy!
Thích Cảnh nắm chặt tờ báo, đứng dậy ngăn ý định muốn trở về phòng của cô: “Tay em có sao không?”
Lâm Miên sững người, sau đó nhanh chóng trả lời: “Không sao.”
Cô vòng qua Thích Cảnh trở về phòng, không ngờ ly nước trong tay bị Thích Cảnh lấy đi, rồi cầm cổ tay cô, từng ngón tay bị lật ra xem: “Để anh xem.”
Tay anh mở từng ngón tay của Lâm Miên ra xem, quả thật như bình thường, không có dấu vết bị phỏng.
Thích Cảnh thở phào nhẹ nhõm, rồi cố ý nhéo ngón tay cô một cái, trêu đùa nói: “Hơi đỏ, em đi rửa đi.”
Lòng Lâm Miên cực kì rung động, ngón tay bị Thích Cảnh nắm tê rần, giống như một nguồn điện tê đến mỗi tế bào trong cơ thể, giọng nói dịu đi có chút cầu xin: “Em nói rồi… không sao.”
“Vậy cũng không được, bàn tay này là để em kiếm cơm đó.”
Thích Cảnh ngang ngược cố chấp dẫn cô đến bồn rửa tay, rửa từng ngón tay của cô, thấy thấy cô bé nhỏ nhắn trước mặt đỏ bừng cả vành tai, khẽ cười: “Miêm Miên?”
Người trong lòng run rẩy, hồi lâu sau mời nhỏ giọng “ừm?” một tiếng.
“Gần đây em không gọi anh là A Thích nữa, sao vậy?”
Lâm Miên yên lặng một hồi, rồi mở miệng nhỏ giọng nói: “…A Thích.”
Thích Cảnh khóa vòi nước lại, xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình: “Đúng rồi đó. Gọi anh thêm mấy tiếng nữa xem?”