[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 29: Tình địch
Ngày hôm sau Lâm Miên thức dậy, trong người đã khỏe hơn nhiều, chỉ còn răng khôn hơi đau.
Tuy nhiên, đối với cô mà nói, cảm giác khó chịu này thực sự chẳng là gì, thà rằng nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn là ngồi dậy sửa lại tiểu thuyết, rèn giũa văn phòng lại, sau đó giải thích rõ ràng tình huống của mình.
Cô đã nghĩ xong mình nên nói gì, đáng tiếc người bên cạnh không cho phép cô làm vậy.
Thích Cảnh bưng cháo tới, không chút thương tình lấy đi điện thoại trong tay cô: “Em vẫn chưa hết bệnh, ăn cháo trước, rồi nghỉ ngơi.”
Lâm Miên co rụt người lại, dùng vẻ mặt tủi thân nũng nịu nhìn Thích Cảnh, tha thiết cầu xin nói: “Cái đó… Chúng ta thương lượng một chút đi.”
Con người cũng không thể sống mà không có điện thoại được.
Thích Cảnh mềm giọng nhưng lời nói ra không chừa đường sống cho người khác chút nào: “Khi nào em hết bệnh thì chúng ta thương lượng.”
Anh để chén cháo sang một bên, sờ mặt Lâm Miên: “Em xem, mặt em còn nóng như vậy, ngoan ngoãn ăn cháo rồi uống thuốc đi.”
Anh vừa dứt lời, mặt Lâm Miên lại đỏ hơn hai tông.
Kể từ khi đối diện với hiện thực tàn khốc vào nửa đêm hôm qua Lâm Miên không thể nào đối mặt với Thích Cảnh tự nhiên như bình thường được nữa.
Cô tránh né theo bản năng, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa đầu ra ngoài: “Em biết em biết, nhưng anh…”
Cô núp cả người vào trong chăn, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đi ra ngoài trước không?”
Mấy tháng chăm chỉ cua cô của Thích Cảnh, bỗng có cảm giác như trở về như cũ: “Sao vậy?”
Lâm Miên ậm ờ, không nói lý do.
Thật ra thì cô không thể nói ra được.
Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ cũ từ mấy năm trước, trông không đáng yêu chút nào, tóc không chải gọn gàng, khuôn mặt hơi sưng húp do ngủ quá nhiều, nói chung là ——
Bây giờ cô không đẹp cho nên không muốn để anh thấy.
Thích Cảnh không hiểu tại sao sau một đêm Lâm Miên lại thay đổi như vậy, chỉ thở dài: “Được rồi. Đúng lúc anh cũng có chút chuyện, anh ra ngoài một chuyến. Em có cần gì thì kêu 003.”
“Em…”
Nhìn Thích Cảnh khép cửa lại, Lâm Miên ôm chặt chăn của mình, ai oán thở dài một hơi, cúi đầu lẩm bẩm: “Em xin lỗi…”
Phản ứng đầu tiên sau khi thích một người lại là né tránh.
Cô thật hết thuốc chữa.
Ít tiếp xúc sẽ tốt cho hai người.
Lúc đó cô nên nghe lời chị Phó sẽ không đến nỗi rơi vào tình cảnh lúng túng như này.
Lâm Miên ôm chăn ngẩn người một hồi lâu, sau đó nhảy xuống giường đánh răng rửa mặt, cầm chén cháo Thích Cảnh bưng cho lên, cẩn thận như đang nâng niu tấm lòng của anh vậy.
Cô cúi đầu múc một muỗng, Thích Cảnh biết cô thích ăn ngọt nên cố ý thêm đường, ngọt đến mức khiến cô cười tít mắt.