[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 28: Nhịp tim
Lâm Miên muốn gọi cho anh, nhưng không biết gì sao lại không gọi.
Thích Cảnh nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, rồi khóa màn hình lại.
Anh không thể hiểu tại sao anh lại không đủ tốt chỗ nào mới có thể khiến Lâm Miên hoàn toàn thật tâm tin tưởng anh.
Lúc Thích Cảnh quay lại, Lâm Miên nằm trên ghế ngủ.
Nhiều người tấp nập qua lại khu vô nước biển, cô ngồi ở hàng cuối cùng, giống như cách xa thế giới ồn ào, bình tâm nghỉ ngơi.
Thích Cảnh hơi nghiêng người kéo góc áo khoác cho Lâm Miên, nhưng cô vẫn bị động tác nhẹ của anh đánh thức, thân thể căng thẳng một giây rồi mới dần dần thả lỏng: “Anh về rồi à?”
“Ừ, thấy khỏe hơn chưa?”
“Dạ… nhưng răng vẫn hơi đau. Phải vô nước mấy ngày vậy?”
“Xem tình hình, nếu hôm nay hạ sốt thì ngày mai vô thuốc tiếp là xong rồi.”
Lâm Miên nắm chặt tay phải, quyết tâm nói: “Vậy em… sẽ cố gắng tranh thủ khỏe lại hôm nay, nhất định không làm trễ công việc của anh!”
Thích Cảnh cười sờ đầu cô: “Đừng lo lắng, chuyện công ty bên kia anh đã xử lí xong rồi. Dù ngày mai em không tới bệnh viện anh cũng ở nhà chăm em.”
Lâm Miên cười tít mắt: “A Thích, anh thật tốt.”
Thích Cảnh được phát thẻ người tốt cũng không cảm thấy tức giận, anh nhích lại gần, cười: “Còn phải xem là tốt với ai.”
Lâm Miên còn chưa kịp trả lời, điều dưỡng đẩy xe tới trước mặt cô: “Lâm Miên?”
“Tôi đây.”
“Đưa tay.”
Khuôn mặt Lâm Miên hiện lên vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn vươn tay trái ra, nghiêng đầu cố không nhìn điều dưỡng.
Thích Cảnh để ý thấy cô cắn môi dưới, mũi chân trái bất an giẫm lên mũi chân phải, giống như đang sợ hãi.
“Sợ đau?”
Thuốc khử trùng lạnh lẽo thoa lên mu bàn tay Lâm Miên, cô hơi do dự gật đầu.
Thích Cảnh cười, đưa tay bịt mắt cô: “Ngoan nào, sợ thì đừng nhìn.”
Lâm Miên trầm mặc một hồi, lông mi quạt nhẹ trong lòng bàn tay Thích Cảnh: “Miên Miên, nhắm mắt.”
“Hở?” Không để Lâm Miên kịp phản ứng, cây kim đã đâm vào mu bàn tay cô.
Cơ thể cô run rẩy, mới hiểu được Thích Cảnh muốn làm gì: “…Cảm ơn.”
Trước khi rút tay về Thích Cảnh nhéo chóp mũi cô: “Giữa hai chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Nước muối sinh lý nhỏ giọt chảy xuống, Lâm Miên ngẩng đầu nhàm chán đếm từng giọt, lại lâm vào giấc ngủ.
Đột nhiên Thích Cảnh cảm giác có gì đó không đúng.
Anh nhìn gò má ngủ say của Lâm Miên, sau khi phản ứng khẽ cười: “Miên Miên, anh trước kia… em không sợ đau mà?”
Lần trước cô bị thương, phải bôi thuốc cũng không phản ứng sợ hãi như vậy.