[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 24: Tên
Dưới tình thế cấp bách Lâm Miên chỉ nói đại, cũng không chú ý có hợp lý hay không, cô vội nháy mắt với Thích Cảnh để cầu cứu.
Thích Cảnh vừa mới trở thành thợ sửa máy tính yên lặng hai giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, cho Lâm Miên một bậc thang nói: “Đúng vậy, Lâm Miên gọi con tới để sửa máy tính. Chào dì, con là Thích Cảnh, là… bạn của Lâm Miên.”
Cũng may, mẹ Lâm không biết công nghệ nhận dạng mống mắt, cũng không quan tâm cửa mở như thế nào, bà nhìn Thích Cảnh từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt thoáng giãn ra một chút: “Thì ra là vậy, dì là mẹ của Lâm Miên, hôm nay tới thăm con bé một chút.”
Thì ra là mẹ vợ.
Thích Cảnh vội nở một nụ cười lễ phép: “Phiền dì rồi, nếu không con tiễn dì xuống lầu nhé?”
Ấn tượng đầu tiên của Thích Cảnh đối với mẹ Lâm không tệ, lúc này vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt còn tươi hơn cả hoa, nhưng miệng vẫn từ chối: “Không cần đâu, vậy có phiền con không?”
Lâm Miên hoàn toàn không hiểu được ý của hai người này: “Không cần, tôi đưa mẹ được rồi.”
“Không sao, không phiền. Phục vụ dì là vinh hạnh của con.”
Thích Cảnh tránh sang một bên, nhiệt tình nói: “Dì đi bên này, đúng rồi, con là nhân viên của Bắc Cực Quang, đồng nghiệp? À… đúng rồi, con với Lâm Miên làm chung, quan hệ của hai con hả? Vô cùng thân thiết, Lâm Miên là một cô gái cực kỳ tốt. Con hả? À, con không có bạn gái, dì suy nghĩ nhiều rồi…”
Đến khi Thích Cảnh trở về sau khi tiễn mẹ Lâm xong, Lâm Miên vẫn còn đứng ngu người ở cửa.
“Sao em không đi vào? Bên ngoài lạnh lắm.” Thích Cảnh nói, rất tự nhiên nắm tay Lâm Miên, “Lạnh thành như vậy rồi.”
Anh đóng cửa giúp Lâm Miên, rồi kéo cô lên ghế sô pha trong phòng khách ngồi, bắt đầu ủ ấm tay cho cô.
Cái người Lâm Miên này không biết thể chất như nào, một năm có 365 ngày thì hết 300 ngày là tay lạnh ngắt.
Cũng may Lâm Miên không thấy bài xích, chỉ hỏi: “Sao anh nhiệt tình với mẹ tôi vậy?”
“Anh đang tạo ấn tượng tốt để sau này ra mắt thuận lợi.” Thích Cảnh ôm tay cô, hồi sau mới cảm giác có gì sai sai, nhìn chằm chằm tay cô trầm giọng nói: “Nhẫn đâu rồi?”
Lâm Miên ngẩn người: “Vừa nãy mẹ tôi tới, tôi thuận tay cất đi, để trong phòng.”
“Hửm? Sợ dì biết quan hệ của chúng ta?” Thích Cảnh nắm cổ tay cô, nhích lại gần hơn tựa như đè cô lên ghế sô pha: “Còn nói anh là thợ sửa máy tính? Em xem anh là gì?”
Anh tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ kỹ thuật máy tính, điều khó chịu nhất khi nghe thấy vào ngày thường là “Chuyên ngành máy tính à? Sửa máy tính giúp tôi với”, nhưng Lâm Miên lại hết lần này tới lần khác chạm đến giới hạn của anh, anh cũng không biết nên tức giận hay nên cười nữa.
Lâm Miên chớp chớp mắt, hai người cách nhau rất gần, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, ngay cả nói cũng không trôi chảy: “Tôi chỉ chỉ chỉ mượn cớ đại thôi. Anh đừng tức giận mà.”