[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 22: Ôm
Lâm Miên đã hài lòng, Thích Cảnh dứt khoát thanh toán ngay không cần suy nghĩ nhiều về giá cả.
Anh vừa quẹt thẻ tính tiền, vừa nói với Lâm Miên đang chuẩn bị tháo chiếc nhẫn xuống: “Cứ đeo đi, đừng tháo xuống.”
Tay đang chuẩn bị tháo nhẫn ra của Lâm Miên ngừng lại: “Tại sao?”
Thích Cảnh không dám nói thẳng là vì anh đang vui, chỉ nói: “Như vậy thì mọi người sẽ biết em là người đã có gia đình, đỡ cho người khác quấy rầy em.”
Lâm Miên cũng cảm thấy mua nhẫn mà không đeo thì lãng phí, ngoan ngoãn đeo trở lại, bước tới nhìn hóa đơn trong tay Thích Cảnh.
Thích Cảnh vịn đầu cô lại, bỏ hóa đơn vào túi của mình, nắm lấy cổ tay cô đi đến khu vực nhà hàng trên lầu hai.
Lâm Miên thấp hơn anh gần 20 cm, không thể chống trả chỉ có thể giơ tay kháng nghị: “Anh —— sao không cho tôi xem?”
“Đỡ cho em suy nghĩ nhiều làm sao để trả tiền.”
Lâm Miên nghiêm túc: “Không nên hả?”
“Nên cái gì?” Thích Cảnh dừng bước lại, quay đầu nhìn cô: “Bây giờ em là vợ của tôi, nhẫn trên tay em đương nhiên là của tôi.”
Lý lẽ hùng hồn của anh thật làm cho người khác không thể phản biện được.
Lâm Miên nhỏ giọng nói: “Học cái giọng điệu tổng tài bá đạo ở đâu vậy không biết.”
Lâm Miên không có phản bác lời anh nói, việc này làm Thích Cảnh bất ngờ.
Anh không nhìn Lâm Miên nữa, khẽ cười: “Học em đó, tác giả. Tối nay em muốn anh gì?”
Trong lòng Lâm Miên vừa tính toán suy nghĩ đến những hàng quán đắt đỏ nhân dịp lễ Giáng sinh này lên giá, vừa chột dạ qua loa lấy lệ: “Sao cũng được, sao cũng được.”
Cô nhớ không lầm thì bữa này đến phiên cô mời.
“Ừm, giờ là mùa đông, tôi muốn ăn lẩu.”
Lâm Miên còn đang tính toán, chợt nghe đến từ “lẩu”: “Tôi cũng muốn ăn!”
Thích Cảnh cười, xoa xoa đầu cô: “Đi thôi.”
**
Hai người cùng nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Miên kéo vạt áo Thích Cảnh không ngừng lải nhải: “Không được không được, bữa này vốn dĩ là tôi mờ, cho tôi xem hóa đơn đi, tôi chuyển cho anh.”
“Ngoan, đừng quậy. Coi như quà Giáng sinh tôi tặng em.” Thích Cảnh thuận tay nắm lấy bàn tay đang nắm vạt áo của anh, nhìn một mảnh trắng xóa trước mặt: “Này, em nhìn kìa, tuyết rơi.”
Lâm Miên nhìn lên trời theo lời Thích Cảnh, một chiếc bông tuyết đung đưa bay xuống lông mi cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại.
Thành phố S nằm ở phía nam, hiếm khi có tuyết rơi, nhưng bất cứ khi nào tuyết rơi đều là một lớp mỏng, không tích tụ lại sẽ tan ra trước bình minh.
Nhưng cũng chính vì vậy, Lâm Miên, người sinh ra và lớn lên ở thành phố S lại có cảm giác đặc biệt với tuyết.
Thích Cảnh cũng nhìn lên bầu trời, nhất thời lông mi phủ một tầng tuyết, chớp chớp mắt nhưng không rũ bỏ được, sau đó cười rộ lên.